Chanh Mật Ong

Chương 7: Chương 7




Trong phòng học, mọi người đều nhỏ giọng vui đùa ầm ĩ, đột nhiên cửa được đẩy ra, hiệu trưởng mặc tây trang đeo mắt kính gọng vàng đẩy cửa vào nói với mọi người: “Tất cả trật tự, trật tự đi nào, đến đây thầy giới thiệu với các em một bạn học mới.”

Lý Tử Mộc đi vào, cả người mặc quần áo cao bồi, tiêu sái đi đến. Mọi người vừa nhìn liền cảm thấy người anh em này phẩm vị cũng không tệ lắm, nhưng mà lớn lên thì khuôn mặt cũng có chút đại chúng. Nữ sinh có hơi chút thất vọng. Hiệu trưởng vẻ mặt hiền từ nói: “Đến đây, tự giới thiệu bản thân một chút.”

Lý Tử Mộc vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chào mọi người, tôi là Lý Tử Mộc, hy vọng được mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Hiệu Trưởng lại tiếp tục giảng đạo: “Bạn học Lý Tử Mộc chuyển từ trường trung học Ngân Hà qua, thành tích học tập của bạn Tử Mộc vẫn luôn rất tốt, luôn ở mức ổn định.”

Hiệu trưởng nói xong liền bảo Lý Tử Mộc đi xuống phía dưới tìm chỗ ngồi, các bạn học đều chuyển ánh mắt qua, trong lớp vẫn còn khá nhiều chỗ ngồi, hiệu trưởng liền sắp xếp cho Lý Tử Mộc đến ngồi ở dãy bàn cuối. Lúc Lý Tử Mộc đi qua bên cạnh Tô Vũ Nịnh không cẩn thận quẹt phải làm rơi hộp bút của cô.

“Ngại quá, bạn học.” Lý Tử Mộc nhặt hộp bút lên vẻ mặt nghiêm túc nói.

Tô Vũ Nịnh không để ý nói: “Không sao đâu.” Lý Tử Mộc vừa đi vừa nghĩ thầm: “Em gái này lớn lên cũng không tệ lắm, âm thanh còn rất dễ nghe nữa.”

Sau khi tan học, Tô Vũ Nịnh cùng với Tiêu Uyển Oánh còn có Tư Đồ Tĩnh Trúc dự định đi Dicos ăn. Tô Chí Lăng nhận được điện thoại thì có chút mất mát, nhưng vẫn đồng ý để cô đi. Lý Tử Mộc bởi vì tò mò với bạn học nữ này mà cũng có chú ý đến cô, lại không nghĩ tới là hai người lại đến cùng một địa điểm.

Lý Tử Mộc không phải đến đây để ăn cơm, cậu ta đến đây là để làm thêm trộm. Tuy rằng trong nhà cậu ta cũng tương đối giàu có, nhưng mà ba mẹ cậu ta từ trước đến giờ đều phân chia rõ ràng các khoản tiền cần thiết của cậu ta, không thể tiêu lung tung, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn có rất ít tiền tiêu vặt. Sắp đến sinh nhật em gái, em gái vẫn luôn muốn mua một con búp bê Tây Dương, Lý Tử Mộc đã đồng ý lần này nhất định sẽ mua cho em gái.

Mấy người Tô Vũ Nịnh đi vào tiệm, chọn chỗ ngồi xong ngồi xuống. Sau khi Lý Tử Mộc thay quần áo xong đến giúp khách hàng gọi món. Khách hàng rất nhiều, cửa hàng này khai trương ở gần trường học, cho nên đa số đều là học sinh đến ăn. Hôm nay là ngày đầu tiên Lý Tử Mộc đi làm nên rất bận rộn.

Sau khi Trương Chí Phàm về nhà, cậu liền ngồi vào bàn ăn mì lạnh mà mẹ cậu làm. Trịnh Thanh Duyệt buổi sáng phải dậy sớm để chuẩn bị nấu và bán bữa sáng nên luôn rất mệt mỏi, nhưng mà về đến nhà thấy hai cậu con trai vui vẻ ăn cơm mình nấu, bà cũng cảm thấy vui vẻ theo. Một lát sau, ba của Trương Chí Phàm sau khi tan làm ở đồn công an cũng đã trở về.

Thấy Trịnh Thanh Duyệt làm mì lạnh liền vô cùng vui vẻ, vừa trộn mì lạnh vui vẻ nói: “Thời tiết này ấy mà, được ăn một bát mì lạnh thì thật là tuyệt vời, mẹ các con thật là hiểu ba mà.” Trương Chí Phàm cùng Trương Chí Thần cười vui vẻ.

Tô Chí Lăng cùng Tô Vũ Ngâm ở nhà lại quạnh quẽ, Tô Vũ Ngâm cơm nước xong liền chạy về phòng ngủ một mình chơi game. Tô Chí Lăng ở phòng bếp rửa chén, hai người cũng không có nói chuyện gì nhiều, Tô Chí Lăng đột nhiên có cảm giác giống người già một thân một mình cô đơn ở nhà, không khỏi khiến ông nhớ đến ba của mình – Tô lão gia.

Buổi chiều, Tô Chí Lăng dự định mua một vài món đồ đến thăm ba mình. Ở siêu thị ông mua trứng già, sữa bò, trà dầu, điểm tâm cho ba ông, rồi ngôi xe buýt trở về thôn Tô.

Ở thôn Tô,

Tô Tuấn Khang đang cùng đánh cờ tướng với mấy ông bạn già, thấy Tô Chí Lăng đến liền bảo con trai đứng ở bên cạnh chờ. Một bà cụ nói: “Ông Tô à, ông xem con trai ông mua cho ông nhiều đồ như vậy, còn không mau trở về đi.”

Tô Tuấn Khang ở bên cạnh chơi cờ không để ý nói: “Để nó đợi trước đi, tôi chơi xong ván này sẽ về.” Tô lão gia vô cùng thích chơi cờ tướng, dù là chơi không phải quá xuất sắc, nhưng mà các ông cụ khác trong viện cũng tương đương như vậy, nên luôn luôn bất phân thắng bại với nhau.

Tô lão gia luôn tự cho mình đánh cờ vô cùng tốt, thật ra chính là bằng không. Tô Chí Lăng đành phải đứng chờ ở bên cạnh, ông cảm thấy bản thân mình còn không tiêu sái bằng lão ba.

Tô Vũ Nịnh ăn cơm xong dự định cùng Tiêu Uyển Oánh và Tư Đồ Tĩnh Trúc đi đến hiệu sách ngồi xem truyện tranh. Lý Tử Mộc thấy mấy người phải đi, ở bên này cũng không quá vội liền gọi to: “Bạn học, chờ chút.” . ngôn tình ngược

Tô Vũ Nịnh không biết có phải người ta gọi mình hay không lại nghe thấy Tiêu Uyển Oánh ở bên cạnh nói: “Kia không phải học sinh mới chuyển trường sáng nay sao.”

Mấy người Tô Vũ Nịnh quay người lại hỏi: “Có chuyện gì không.”

Lý Tử Mộc có chút xấu hổ cười nói: “Không có việc gì, chỉ là thấy các cậu là bạn cùng lớp nên muốn đến tiếp đón một chút, haha.”

Tô Vũ Nịnh mỉm cười nói: “Ừ, vậy tiếp đón rồi, chúng tôi đi trước, tạm biệt.”

Đoàn người Tô Vũ Nịnh đi vào hiệu sách, cầm lấy mấy quyển truyện tranh ở một bên gặm, Tô Vũ Nịnh xem một lúc liền nằm bò ra bàn ngủ.

Sau khi tan học buổi chiều, Trương Chí Phàm dắt xe đang đợi Tô Vũ Nịnh, Lý Tử Mộc gọi Tô Vũ Nịnh đang chuẩn bị ra khỏi phòng học lại: “Bạn học, cậu xem tôi còn chưa biết tên cậu.”

Tô Vũ Nịnh khô khốc nói: “Tô Vũ Nịnh.” Nói xong liền chạy đi tìm Trương Chí Phàm.

Trường Chí Phàm chờ có chút nóng nảy nói: “Sao bây giờ mới ra vậy.” Tô Vũ Nịnh đặt cặp sách vào rọ xe, vừa đạp xe vừa nói: “Học sinh chuyển trường mới tới kia hỏi tên của tôi, tôi nói với cậu ta xong liền chạy ra rồi, chậm có một chút thôi mà.”

Trương Chí Phàm nghi ngờ hỏi: “Cậu ta tự nhiên lại gọi cậu lại để hỏi tên.”

Tô Vũ Nịnh trả lời: “Đúng vậy, có thể là do gặp qua nhiều lần nên có chút tò mò đi, hơn nữa người cùng một lớp muốn biết tên nhau cũng là chuyện bình thường mà.” Trương Chí Phàm gật đầu.

Sau khi Tô Vũ Nịnh về nhà, nhìn thấy chỉ có Tô Vũ Ngâm đang làm bài tập liền hỏi: “Ba đâu Vũ Ngâm.”

Tô Vũ Ngâm trả lời: “Ba nói ông ấy nhớ ông nội nên đến thăm ông rồi, nên đêm nay sẽ không trở về.”

Tô Vũ Nịnh nghĩ: 'Cái này cũng quá là.....' lại nói: “Vậy tối nay ăn tối thế nào đây.”

Tô Vũ Ngâm hỏi: “Chị, chị còn tiền không?”

Tô Vũ Ninh móc sạch túi quần nói: “Không còn.”

Tô Vũ Ngâm vẻ mặt bất đắc dĩ lại ủy khuất nói: “Vậy tối nay ăn gì được đây, em đói lắm rồi.”

Tô Vũ Nịnh vừa định mở tủ lạnh ra xem có còn gì ăn được, thì Trương Chí Phàm cùng Trương Chí Thần bưng theo vài món ăn đến gõ cửa.

“Ba của cậu gọi điện thoại nói tối nay không về, hai người các cậu chắc chắn sẽ đói bụng nên nhờ mẹ tôi làm đồ ăn thì làm dư ra cho các cậu nữa.” Tô Vũ Nịnh nhanh chóng ngồi xuống nếm thử đồ ăn của Trịnh Thanh Duyệt, ăn trước một miếng rau trộn sau đó nói: “Hai người không ăn à, đến đây ngồi xuống ăn luôn đi.”

Trương Chí Phàm nhún vai xòe tay nói: “Không đâu, mẹ tôi bảo mang cơm cho đại tiểu thư cậu ăn trước sau đó lại về nhà ăn cơm. Có đôi khi tôi cảm thấy cậu mới là con gái ruột của bà ấy chứ không phải tôi là con trai ruột của bà nữa rồi.” Cậu giả khóc nói.

Tô Vũ Nịnh bất đắc dĩ nói: “Ngồi xuống ăn mấy miếng đi, vẫn phải nhờ người khác phục vụ, tôi là đứa nhỏ đáng thương mà.”

Trương Chí Phàm khôi phục biểu cảm cười nói: “Không được đâu, các cậu ăn nhanh đi, tôi còn phải về nhà ăn xong rồi còn phụ mẹ tôi nữa.”

Tô Vũ Nịnh vừa ăn vừa nói: “Tôi với Vũ Ngâm ăn xong sẽ chạy lại đó, không thể luôn ăn chùa nhà cậu như vậy được, dì Trịnh vất vả như vậy mà.”

Trương Chí Phàm gật đầu phất tay rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.