Chánh Tà Lưỡng Đạo

Chương 82: Chương 82: Mời chào




“Ngươi cũng biết đấy, lão phu già rồi, sống cũng chẳng bao lâu nữa, chẳng lẻ ngươi lại nỡ đem lão phu vướng vào trường hạo kiếp của người trẻ tuổi các ngươi hay sao?”

Bao lão chưởng quầy mở mắt ra nhìn hắn một cái rất thiện cảm, dường như đang là thử thách điều gì đó từ hắn vậy?

“Ai bảo lão tham gia tranh đấu?”

Hắn giật mình, ngợ ngợ nhìn lão hỏi.

“Cái ta cần chính là khả năng quản lí sự vụ, quản lí, trông coi thế lực cho ta khi đi vắng của lão thôi…..bộ như que tăm, gió thổi cái bay như lão bày đặc đi đánh ai?…”

“Nhãi con, xem thường lão phu quá rồi đấy!...nhớ ngày nào ta đây cũng rất anh tuấn tiêu sái, võ công thâm sâu, chí cực, người người hâm mộ, sếp hàng dài chỉ để nhìn thấy khuôn mặt lão phu thôi đấy!”

Lão cười cười nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang suy tư hồi tưởng một chuyện gì đó. Bỗng giọng lão nghiêm lại:

“Cho lão phu một cái giá? Tại sao phải hộ đạo cho ngươi?”

Biết rằng cá đã cắn câu, Tần Túc liền hạ giọng nói:

“Hiện tại có lẻ thế lực sắp sửa hình thành của ta không được tốt, nhưng mà tương lai……

Nói chưa hết câu, Bao lão đã nhảy vào mỉm cười nói:

“Cái lão phu cần không phải là một lời nói suông…”

Tần Túc sửng sốt hồi lâu rồi cười trừ, lão già này nói rất có lý chuyện của ngày mai ai biết được sẽ thế nào, chưa kể hắn chỉ là một tên tán tu, hậu phương căn cơ đều không có lấy đâu ra lý do cho người ta tin tưởng cơ chứ?.

Tuy nhiên, hắn lại không phục, nên biết rằng phía sau hắn còn có lão Thụ, một con quái vật sống mấy vạn năm, cái này không phải vốn liếng để cạnh tranh hay sao?

Tần Túc ngưỡng mặt kiêu ngạo nói:

“Lão già như vầy đi, năm năm, chỉ cần cho ta năm năm thì ta sẽ cho lão thấy thế lực của ta có thể đủ sức cạnh tranh với Hỏa Vân Tông, Hàn Băng Tông,….Chưa hết, trong khoảng thời gian lão tại vị chức trưởng lão, mọi điều kiện tài nguyên tùy ý lão quản lí, sử dụng, còn nữa sau năm năm ta đảm bảo lão có cơ hội đột phá tiên thiên đại đạo thế nào?...còn không năm năm sau, ta không có thành tựu như hôm nay nói, ta nguyện đi theo làm Phụ Đồng* cho lão suốt đời.”

(Phụ Đồng* là người làm thuê làm mướn)

Lão giả cười cười, nhìn hắn khích khích nói:

“Tiểu tử thối, nói nên giữ lời đấy, năm năm sau mà không ra sao, thì về đây chà bô rửa đít cho lão phu đi…. hà hà hà!.”

Vốn chỉ định nói ra cho văn vẻ hùng hồn, làm lão thích thú thôi ai ngờ, tài nguyên, tiền bạc lão chẳng quan tâm lại đi chờ hắn về làm phụ đồng:

“Tốt, nhất ngôn cửu đỉnh!”

“Tứ mã nan truy”

Một lát sau, hợp đồng kí kết ổn thỏa, Lão mới hỏi:

“Sao? Giờ nói kế hoạch của ngươi ra đi, để lão phu còn chuẩn bị nữa?”

Chỉ chờ có câu này, Tần Túc liền lấy một tấm bản đồ toàn cảnh Đằng Sơn Thành ra nói:

“Kế hoạch là như thế này…..”

“Cùng lúc mở liền hai loại cửa hàng buôn bán sao?….ý ngươi là sẽ cắt ra một góc mãnh đất đó đem xây thành nơi buôn bán, sửa chữa bảo khí….”

Biết rằng lão già sẽ nói đến vấn đề này nên Tần Túc lập tức vỗ khu động thủ trạc đem toàn bộ bảo khí mới vừa luyện chế đổ ào ra:

“Lão xem, nhiêu đó đủ để làm quán bán chưa?”

“Hảo tiểu tử, hóa ra ngươi lại biết luyện khí nữa cơ đấy”

Lão đắn đo một hồi rồi hỏi:

“Ngươi dự định lấy quán lão phu xây thế lực luôn đấy à?”

Diệp Huyền cười nói:

“Yên tâm đi, ta không bắt lão bán cái quán nhỏ này đâu, cho dù có muốn thì diện tích La Tụ Quầy của lão quá nhỏ, hơn nữa vị trí địa lý ở đây khá phức tạp. Chưa kể thế lực chúng ta sau này phải rất lớn nên cũng cần một nơi rộng rãi thoáng mát một chút, vả lại ta có một chút bí mật, dù xây dựng căn cứ cũng phải tại nơi đó thôi dời không được.”

Hiểu ý Tần Túc, Bao lão cười khổ nói:

“Chỗ này quả thực rất nhỏ a. Chỉ có điều ngươi cũng biết, ở Đằng Sơn Thành, cửa hàng mọc lên như nấm, đâu đâu cũng là tấc đất tấc vàng, muốn đấu giá mua đi một mảnh đất nào đó cũng chẳng phải việc đơn giản a.”

“Thôi đi lão già, túi tiền của lão hơn ai hết ta còn biết sao, đi thôi, ta dẫn đến một nơi….”

………..

Mấy khắc sau, Bách Lý Hiên….

“Là mãnh đất này sao?”

“đúng là mãnh này, nhưng mà bên trong mới là điều quan trong, đi thôi….”

Nhìn lấy tư thế Tần Túc đi vào, Bao Túc ngợ ngợ tưởng như là lão đang gặp một lãnh tụ không bằng, từ lời nói, cử chỉ, tư thế mọi tố chất của một kẻ đứng đầu hầu như đều hội tụ đủ trên người Tần Túc, lão mỉm cười thì thầm:

“Nhóc con, lớn rồi hà hà”

Vào tới phòng mình, Tần Túc lập tức khởi động truyền tống trận gọi:

“Lão già, mời vào trong….”

Nơi lão đến là một căn phòng tít ở đằng sau Bách Lý Hiên, trước đây hầu như chỉ là dùng để cất chứa đồ cũ, đồ bỏ đi mà thôi, chẳng ai ngờ đây lại là một thông đạo.

“Cái…Cá..cái này!”

Xuyên qua truyền tống trận, bao lão một hồi kinh ngạc nói không thành lời.

“Chuyện là thế này, thực ra ta lúc trước vô tình nhận được truyền thừa của một tiền bối nên may mắn hiện đang là chủ của nơi này….”

“vận khí của ngươi cũng quá tốt đi a!”

Bỗng dưng xuất hiện, đạo nhân ảnh lao về hướng Tần Túc và bao lão một cách cực kỳ quỷ dị:

“Lão nô bái kiến đại nhân!”

Người xuất hiện hóa ra lại là lão bộc, hai tháng trước lão xin Tần Túc được bế quan nghiên cứu một môn bộ pháp và Tinh Tàm Công.

Hôm nay bởi cảm nhận được khí tức của Tần Túc trở lại, lão vội vã dừng bế quan chạy ra bái kiến liền.

“Được rồi giới thiệu với ngươi đây là bao lão sau này chính là trưởng lão chấp chưởng sự vụ cho thế lực chúng ta sau này….còn đây là lão bộc người hầu của ta nha!”

“Thực không nghĩ tới, ngươi như vậy mà lại thu người hầu trước cả lão phu…”

Mặc dù miệng lão vẫn mỉm cười nhưng trong lòng thầm đánh giá Lão Bộc một hồi, lão nghĩ:

“Người này trầm ổn, kiệm lời, không nịnh nọt khoe khoang, Thực lực Hậu Thiên thất tầng, tạm được a”

Tiếp theo nữa thì Tần Túc có đưa Bao lão lên Tưởng Nguyện Đường, làm lễ nhậm chức cho Bao Lão một hồi rồi còn giới thiệu một số nơi như Hỏa Hoàng Động mà hắn đã lập ra…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.