Chánh Tà Lưỡng Đạo

Chương 37: Chương 37: Mời!




Trên đường rời khỏi Thủy Ngọc Điếm, đi đến một đoan đường vắng:

“vị đạo hữu này!...theo ta lâu vậy cũng nên xuất hiện đi a!”

Bỗng Tần Túc dừng chân mặt cười cợt lên tiếng.

Thoáng chốc khi Tần Túc lên tiếng điều này làm cho Lão Bộc cực kỳ hoảng hốt. Lão quay qua quay lại bốn phía nhìn trên nhìn dưới khắp nơi dường như không cảm nhận được điều dị thường:

“Đại nhân!...”

Chưa kịp dứt lời thì từ bên trong con hẻm nhỏ gần đó một bóng người thanh mãnh tay cầm chiếc quạt gập xèo liên tục, chậm rãi bước ra:

“bộp bộp bộp….cao thủ! Quả là cao thủ!”

Người này vỗ tay vài tiếng rồi thốt lên khen Tần Túc.

“hai chữ cao thủ Tần Mỗ không dám nhận!...quan trọng là vị bằng hữu này theo dõi ta lâu như vậy đến cùng là có mục đích gì?”

Tần Túc chắp tay sau lưng, bộ dáng tiêu dao không hề có chút lo sợ gì hỏi.

“Tần huynh hiểu nhầm! tại hạ là Lý Thu Thủy. Không biết Tần huynh có kế hoạch gì tiếp theo không?” Lý Thu Thủy bước tới vài bước, nhẹ nhàng hỏi.

“Tại hạ đã đắc tội với Liễu Thành chủ, tất nhiên là muốn rời xa nơi này một chút.” Tần Túc trả lời lạnh nhạt.

“ Đắc tội thì cũng đã làm rồi. Tần huynh muốn thoát thân, chỉ sợ không phải là việc dễ dàng. Với cái uy của Khai MÔn cảnh cường giả, sẽ nhanh chóng lần ra tung tích Tần huynh thôi.”

Lý Thu Thủy cười hắc hắc một tiếng sau đó trả lời.

“ Đạo hữu nói như vậy là có ý gì?” Tần Túc cau mày hỏi lại

“Nếu Tần huynh không chê, chi bằng gia nhập Hắc Thạch Đoàn? Hắc Thạch Đoàn chúng ta luôn hoang nghênh các cường giả tán tu gia nhập. Nếu tại hạ đoán không nhầm thì hiển nhiên Tần huynh đã bước vào Định Khí cảnh Cửu hoặc Thập tầng rồi a. Thật sự với thực lực của Tần huynh vừa vặn có thể chiếm được một ghế trong hội đồng khách khanh của Đoàn ta”

Lý Thu Thủy chăm chú nhìn Tần Túc sau đó trả lời.

“hưu hưu…vậy các hạ cho rằng Hắc Thạch Đoàn có thể bảo vệ ta trước móng vuốt nhăm nhe kia của Liễu Thành Chủ - khai môn cảnh.”

Hầu như không có một chút dao động Tần Túc nhếch mép vẫn mảy may thản nhiên.

“có lẻ Tần Huynh không biết,…hiện tại trong Đằng Sơn Thành thì Hắc Thạch Đoàn chúng ta là thế lực một hai cạnh tranh với Liễu gia của Liễu Thành Chủ. Và tất nhiên Đoàn chủ của chúng ta cũng là một Khai Môn cảnh cường giả.”

Đến lúc này:

“nếu nói không động tâm thì bản thân Tần mỗ đã dối lòng a. Tuy nhiên Tần mỗ có một điều khiện tiên quyết: đó là Tần Mỗ không muốn bị gò bó quá mức”

Tần Túc lần lượt nói ra suy nghĩ của bản thân.

“haha việc đó đạo hữu không cần phải lo. Ngoại trừ một vài quy định cần ra mặt trợ giúp thì đạo hữu có thể tự do tự tại mà hành động theo ý mình”

“tốt! thành giao!”

“vậy được đây là Hắc Thạch lệnh đại biểu cho thân phận khách khanh của Tần huynh. Sáng ngài mai Tần huynh có thể đến bản daonh của Hắc Thạch Đoàn nhậm chức. Tại hạ đi trước thông báo!”

Quăng miếng thạch bài màu đen cho Tần Túc. Vừa nói xong Vị nữ tử này thì như hắc ảnh tự động lui vào con hẻm rồi biến mất theo đó.

Đợi đến khi vị nữ tử kia rời đi thì một lúc sau Lão Bộc lên tiếng:

“đại nhân!...thực sự phải nối gót Hắc Thạch Đoàn sao?”

“cũng không hẳn….ngươi biết cái quan trọng nhất đối với chúng ta hiện giờ gì không?”

Híp mắt nghiền ngẫm Tần Túc mới hỏi ngược lại lão Bộc.

“đại nhân! Theo lão nô hẳn là tránh đi sự dòm ngó của Liễu Gia!”

Lão Bộc không chút do dự đáp.

Khi nghe xong câu trả lời của của lão Bộc Tần Túc phì lên cười rồi lắc đầu:

“đó chỉ là một phần nhỏ thôi, mục đích của chúng ta hiện là phải nâng cao thực lực bằng mọi cách. Chỉ có thực lực mới có thể cứu vãn tình thế hiện nay của chúng ta thôi a!”

“cho dù chúng ta có ở dưới trướng Hắc Thạch Đoàn bao lâu đi chăng nữa thì sẽ không thể đảm bảo rằng Liễu Gia sẽ hoàn toàn e ngại mà rút đầu không trả thù. Đồng thời, bên trong Hắc Thạch Đoàn vừa hay lại có phân chia nhiệm vụ công tư. Rất phù hợp cho chúng ta đề cao năng lực thực chiến vừa hay có thêm tư nguyên tu luyện.”

Gã một hơi thốt ra những lợi ích của việc giao dịch này.

Đứng một bên mà Lão Bộc cũng lạnh xương sống, lão không ngờ Tần Túc lại có thể trong một đoạn nói chuyện nhỏ có thể phân trần lí lẻ lợi ích nhanh và nhiều đến như vậy.

Thật Tâm từ tận đáy lòng lão muốn hô: “đại nhân thật cao minh!” nhưng sợ Tần Túc sẽ nghĩ lão nịnh nọt vuốt mông ngựa nên cũng lão cũng từ bỏ câu nói này.

Thay vào đó, lão:

“kế này của đại nhân chẳng phải là “nhất tiễn được tam điêu” na”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.