*Chương 19: Thu Hoạch (hạ)
Tác Giả: Tà Lão Quái*
“Không biết có thể di thực không nhỉ?” Tần Túc hơi gật gật rồi hỏi.
“Di thực đương nhiên là có thể, nhưng còn phải xem ngươi có khả năng dời nó đi không đã.” Lão Thụ đáp ngay
Ngụy Tác gật đầu, đột nhiên hỏi, “Thế Lão có biết phương pháp di thực được Hỏa Hoàng Thụ không?”
“Việc đó không khó, Hỏa Hoàng Thụ chỉ cần dùng đất bình thường phối hợp với nơ có lượng linh khí ổn định là có thể sinh trưởng à.”Lão lại bù thêm nói:* “Tuy nhiên khó ở chổ là cây linh thụ này vừa rời mặt đất sẽ héo úa và mất sinh cơ trong tích tắc ngay thôi”*
như bỏ ngoài tay những lời nói của Lão Thụ gã cũng không quá quan tâm, từ trong Tu Di Túi lấy một con dao cùn rồi ngồi xuống, cực kỳ cẩn thận từng bước từng bước nhẹ nhàng nâng 3 quả Trứng của Hắc Giáp Ma Hạt lên bỏ vào một khăn vải gói lại cẩn thận rồi đêm để vào một góc trong Tu Di Túi.
Thấy Tần Túc vừa cất giữ 3 quả trứng xong định làm gì nữa thì
“Ngươi định làm cái quái gì vậy?!” Lão Thụ bỗng nhiên ré lên.
Ngụy Tác nhẹ nhàng lấy con dao rạch phân chia vị trí gốc của Hỏa Hoàng Thụ thành hình vuông: “Đào về trồng chứ còn làm gì nữa, sau này ai biết đâu ta nhỡ tự lập thế lực cần mấy tên ngụy linh căn trung thành cần quả này để lập thành linh căn thật sự thì sao?!.” Gã vừa nói vừa đào túi bụi
*“ngu xuẩn! ngươi đào nó lên thì lấy gì đựng về mà không bị chết đây hả” *Lão quát lên.
Nghe Lão nói vậy gã liền lấy thò tay vào cái Tu Di Túi của gã móc móc cái gì đó.
Ít lâu sau Tần Túc lôi ra một cái hộp gỗ to như cái ghế ra
Lão Thụ một bên cũng ngạc nhiên:
“ngươi lượm đâu ra cái hộp này vậy?”
*“À..chỉ là mấy ngày trước giết một tên Định khí Tầng 9 sẵn tiện tên đó chết còn tặng cái Tu di túi cho ta nữa cơ chứ?...đúng là thanh niên tốt bụng mà” *gã vừa chép chép miệng vừa thở dài nói.
*“giết tên Định khí tầng 9 xem ra ngươi thu được cũng nhiều đồ nha” *Lão Thụ lườm lườm nhìn gã.
*“ta cũng chẳng biết…. ta đây còn chưa có thời gian xem thử có cái gì đây này” *
Sau đó gã cặm cụi đào, hết đào thì lại lấy mấy viên linh thạch lắp vào hộp gỗ, tiếp đến gã nâng niu nhẹ nhàng cây Hỏa Hoàng Thụ lên đặt vào hộp gỗ rồi ân cần đóng nắp lại đem cất vào Túi Tu Di
Trong Thức hãi lão thụ truyền âm ra:
“này lề mề quá mau đổ hết cả túi tu di ra lão phu xem có cái gì tốt không”
Chiều ý lão gã liền một hơi trút toan bộ đồ vật trong Tu Di túi ra.
Lão hoảng hốt như không tin vào mắt mình. Một năm trước trước mắt gã là một tên ngheo rớt mồng tơi còn bây giờ thì…….
“ui! Đại Địa Kim Hùng này mau cắt hết mấy cái móng của nó ra sau này còn có đồ luyện khí nữa” lão gấp gáp thôi thúc Tần Túc.
*“ta có biết luyện khí đâu mà để lại làm gì” *gã than thở.
“ngươi quên còn có lão phu ở đây à”
“ừ! Đúng ta…để ta cắt” gã liền giật mình nở một nụ cười tật tươi đáp
*“Để lão phu xem thử còn gì nữa đây!...Thái hồ hoa, thanh ly thảo, tử ma mộc,… toàn là nhân cấp linh thảo không à!....khoan khoan đã…Xạ Nhật Thảo
Một gốc linh dược hoàng cấp nè….”
Một chốc sau, cuối cùng lão cũng kiểm duyệt được hết. Thì lúc này:
“còn cái này nữa” gã lôi ra trong đống tạp vật ra một cái túi tu di.
“là cái túi của tên tu sĩ bị giết lúc nãy ngươi nói đấy à”
*“ờ” *gã gật gật đầu rồi cũng trút hết toàn bộ ra.
Một đống linh thạch ào ào như thác đổ chảy ra.
“nhiều, nhiều quá…cũng được cả nghìn viên hạ phẩm linh thạch chứ chẳng chơi” lão Thụ cười phá lên, rồi nhìn nhìn Tần Túc: *“Tần ca có thể cho ta cỡ 200 viên hạ phẩm linh thạch này không”
*
*“cho 200 viên?...lão tưởng ta giàu lắm à, đã ăn không vô phúc còn đòi quà” *Tần Túc quát
“thì…sau này ta chỉ ngươi luyện linh khí, luyện đan bán lấy tiền lại sợ còn nhiều hơn bây giờ nữa nha…cho ta nha” Lão đổi giọng ngọt ngào nịnh nọt Tần Túc
“Là Lão nói đấy..ta đây cũng không ép…được, cho lão” Tần Túc vừa liền biết sau này gã lợi nhiều hại nên vung tay đưa một túi linh thạch vào thức hãi cho Lão Thụ.
Sau đó Lão bắt đầu bế quan, không biết năm nào tháng nào mới có thể tỉnh dậy nữa.
Còn Tần Túc vẫn cặm cụi soi đồ
Một thanh nhân cấp cao giai phi kiếm, một chiếc thiết thuẫn mặt quỷ màu đen.
Trừ đống linh thạch và vài thứ lắt chắt ra, thì gã còn phát hiện ra vài ba cuốn điển tịch công pháp.
Tâm thần Tần Túc thoáng động, liền cầm lên một cuốn điển tịch