Chanh Xanh

Chương 13: Chương 13: Quả chanh




“Tuyệt! Ba điểm!”

Trác Khởi chắp tay làm thành hình cái loa, đứng một bên la lên.

Trình Tinh Lâm lại nghiêng đầu, nhìn về phía nữ sinh phía sau cậu, cô ấy đang cầm di động quay về hướng này, rõ ràng là chụp cậu.

Thiếu niên một tay chống nạnh, ngữ khí trêu chọc: “Đan Ý, chụp tôi phải lấy tiền.”

Đan Ý cũng không để ý đến cậu, sau khi quay video xong, chọn “Gửi đi“.

Sau đó cô hướng màn hình điện thoại di động về phía cậu, cười giảo hoạt: “Vậy cũng phải nhìn xem tớ chụp cho ai xem.”

Thị lực của Trình Tinh Lâm rất tốt, hai người bọn họ cũng cách nhau không xa, cho nên cậu có thể nhìn rõ chữ trên màn hình di động của cô, cũng như tên phía trên.

Ngay sau đó, “leng keng” một tiếng, là tiếng chuông của tin nhắn từ di động Đan Ý truyền đến.

Nhưng mà nữ sinh đã lật màn hình điện thoại lại.

Cho nên vừa rồi Trình Tinh Lâm chỉ nhìn thấy có tin nhắn mới xuất hiện trong giao diện trò chuyện, nhưng không thấy rõ nội dung.

Trình Tinh Lâm quay đầu đi, vẫn không nhịn được hỏi: “Cô ấy có tới không?”

Cậu nhìn thấy tin nhắn Đan Ý gửi cho cô, còn có đoạn video quay cậu.

Trác Khởi vẫn chưa hay biết gì, vẻ mặt bối rối: “Ai tới vậy?”

Đan Ý vừa trả lời tin nhắn, vừa nhìn cậu một cái: “Cậu nói đi, có thể làm cho Trình đại thiếu gia chúng ta để bụng còn có ai?”

Trác Khởi lúc này trở nên thông minh hơn: “Tiểu Nịnh?”

Sau đó đầu óc cậu xoay chuyển: “Cậu gọi cậu ấy đến đây? Vậy có khi nào Đường Tinh Chu cũng đi theo hay không?”

Tay Đan Ý vốn đang gõ chữ đột nhiên dừng lại, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình.

Hiện trường chỉ duy nhất Trình Tinh Lâm chú ý tới biểu tình của cô, cong môi.

Người đầu dây bên kia đáp lại bằng một từ “Được“.

Cô tắt màn hình điện thoại: “Không biết.”

Nếu, nếu anh ấy đến......

Cô cũng có thể làm gì đâu.

Thật ra một tháng qua, có đôi khi cô cũng thường xuyên nhìn thấy Đường Tinh Chu và Lộ Dĩ Nịnh cùng nhau đi học tan học, cùng nhau ăn cơm ở căn tin.

Nhưng cô tình cờ phát hiện ra, hai người cho cô cảm giác không giống như quan hệ yêu đương.

Giữa bọn họ tuy rằng thân mật nhưng không vượt quá giới hạn, hơn nữa thường xuyên như là anh trai chăm sóc em gái.

Không giống ánh mắt thích một người.

Nhưng cô cũng không biết mình có nhìn lầm hay không.



Khi Lộ Dĩ Nịnh đến, Đan Ý đứng ở một bên sân bóng rổ, cô vừa mới ném xong một quả, nhưng vẫn không ghi bàn.

Việc này khó hơn cô tưởng tượng.

Sau khi nhìn thấy Lộ Dĩ Nịnh, đã vẫy tay với cô ấy.

Lộ Dĩ Nịnh đi qua, lại bị một tay cô kéo qua, đi hướng ngược lại.

“Đi...... Đi đâu vậy?”

“Mua nước.” Đan Ý chỉ về phía bên kia sân đang thi đấu nóng bỏng, là đám người Trình Tinh Lâm.

Mười phút trước, một nhóm nam sinh đến từ Nhị Trung Thanh Thành tới, có người biết Trình Tinh Lâm, hỏi có muốn thi đấu giao hữu một lát hay không.

Vì thế Trác Khởi lập tức kêu mấy người quen, gom đủ số lượng, sau đó đấu võ.

Cho nên Đan Ý mới có thể nhàm chán đi đến một sân khác chơi ném rổ.

Kết quả, ném cái nào trật cái đó.

Hai người nhanh chóng đến một cửa hàng tiện lợi gần đó.

Đan Ý mở tủ lạnh ra, thuần thục lấy mấy bình nước ôm vào trong ngực.

Sau đó rút ra một lon đồ uống đưa cho Lộ Dĩ Nịnh.

Cô nháy mắt với cô ấy, cười giảo hoạt: “Cái này là nước uống yêu thích của Trình Tinh Lâm, lát nữa cậu đưa cho cậu ấy.”

Lộ Dĩ Nịnh còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy lạnh lẽo, cô cúi đầu nhìn đồ vật đột nhiên xuất hiện trên tay mình.

Giấy gói màu xanh vàng, trên lon có viết mấy chữ “trà chanh xx“.

......

Lộ Dĩ Nịnh và Đan Ý lại lần nữa trở lại sân bóng rổ.

Hai đội vừa đấu xong nửa trận đầu, Đan Ý đưa cho bọn họ mấy chai nước vừa mới mua.

Cô để ý vừa rồi mấy người bên Nhị Trung đều mang theo nước, hẳn đã sớm chuẩn bị.

Về phần mấy người bị Trác Khởi nhất thời kéo qua, tự nhiên sẽ không cẩn thận như vậy.

Mấy nam sinh hiển nhiên bây giờ mới nhớ tới, ánh mắt bọn họ nhìn Đan Ý như thiên sứ, sôi nổi nói lời cảm ơn.

Đan Ý xua tay với bọn họ, nói không cần khách khí.

Sau đó đưa chai nước cuối cùng trong tay cho Trác Khởi.

Trác Khởi cũng nói lời cảm ơn sau khi nhận lấy, sau đó nhìn về phía Trình Tinh Lâm đang đứng một bên rồi quay đầu: “Ài, có phải cậu quên mua cho Lâm Thần rồi hay không?”

Đan Ý lộ ra nụ cười thần bí, ngón tay chỉ hướng Trình Tinh Lâm, ý bảo cậu nhìn xem.

Trác Khởi lại quay đầu đi, chỉ thấy Lộ Dĩ Nịnh ngồi xổm trên cầu thang cao hơn thiếu niên một bậc, đưa lon trà chanh trong tay mình tới trước mặt cậu.

Trình Tinh Lâm hiển nhiên cũng không dự đoán được, thế nhưng cũng hơi sửng sốt.

Lộ Dĩ Nịnh thấy cậu không phản ứng, tay cầm lon nước trắng đến tỏa sáng, quơ quơ trước mặt cậu: “Cậu không cần sao?”

Không phải Đan Ý nói cậu ấy thích uống cái này sao.

Lần này cậu trả lời rất nhanh: “Muốn.”

Sau đó cậu chậm rãi duỗi tay ra tiếp nhận, đầu ngón tay mang theo chút ấm áp lơ đãng chạm vào cô.

Lộ Dĩ Nịnh nhanh chóng rút tay về, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Trình Tinh Lâm rời mắt khỏi cô, sau đó theo thói quen trực tiếp dùng một tay mở lon nước ra——

Phụt một tiếng, tiếng hơi nước cũng xông ra.

Lộ Dĩ Nịnh ngây người nhìn một màn này, buột miệng thốt ra: “Cậu là người thứ hai tớ thấy có thể mở lon bằng một tay.”

Người thứ hai, nói cách khác lúc trước đã có người thứ nhất.

Trình Tinh Lâm thậm chí cũng không cần nghĩ, trong đầu cũng đã có sẵn một ứng cử viên.

Nghe câu này, Đan Ý ở một bên cũng đoán được là ai.

Chỉ có Trác Khởi hoàn toàn không biết gì, vẻ mặt khờ dại hỏi: “Ai vậy, có thể so với Lâm Thần chúng ta?”

Lộ Dĩ Nịnh nói ra đáp án: “Anh Tinh Chu.”

Mặt Trình Tinh Lâm và Đan Ý đều là biểu tình “Tớ biết“.

Không khí lập tức trầm mặc.

Trác Khởi chậm nửa nhịp: “......”

Hình như vừa hỏi một vấn đề không nên hỏi.

Có người kêu: “Trình Tinh Lâm, còn tới hay không?”

“Tới.”

Trình Tinh Lâm ngửa đầu uống một ngụm, hầu kết gợi cảm lăn lộn vài cái, lộ ra tới đường cong phần cổ mịn màng lại đẹp.

Cậu khom lưng, vén đồng phục bóng rổ lên lau mồ hôi, bởi vì kéo quần áo, một phần cơ bắp nhỏ ở bụng lộ ra, đường cong uyển chuyển lại rõ ràng.

Lộ Dĩ Nịnh vô tình nhìn thấy cảnh này, gương mặt ửng đỏ, vội quay đầu đi chỗ khác.

......cậu ấy cư nhiên còn có cơ bụng.

Sau khi Trình Tinh Lâm lau mồ hôi xong, đặt lon sang một bên, vỗ vai Trác Khởi.

Mấy nam sinh lại tiếp tục.

Lộ Dĩ Nịnh trực tiếp ngồi ở bậc thang vừa rồi, còn Đan Ý ngồi bên cạnh cô.

Mùa hè gió nhẹ, thổi bay vạt áo bọn họ.

Các thiếu niên ngoài sân chạy vội, lại dừng lại, lại bắt đầu chạy.

Mồ hôi tận tình rơi trên người bọn họ, toàn thân toát ra tinh thần bồng bột phấn chấn, như thể có sức sống vĩnh viễn dùng không hết.

Sinh mệnh bọn họ tươi đẹp như thế, cuộc sống bọn họ tùy ý mà xuất sắc.

Đặc biệt là thiếu niên mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ, toàn thân trên dưới đều mang theo ánh sáng, lấp lánh tỏa sáng.

Lộ Dĩ Nịnh không khỏi xuất thần nhìn.

......

Mấy thiếu niên đại khái đấu hết hai tiếng, đấu xong mỗi người đều nằm liệt ngồi dưới đất, thở phì phò.

Nhị Trung có nam sinh ngồi bên cạnh Trình Tinh Lâm, dùng khuỷu tay thọc thọc cậu.

“Ài, Trình Tinh Lâm, hai người đẹp đi theo các cậu, người nào là bạn gái cậu vậy?”

Bởi vì rất hiếm khi nhìn thấy bên người Trình Tinh Lâm có nữ sinh xuất hiện, cho nên suy đoán cậu mang bạn gái mình tới chơi.

Nhưng lại có hai nữ sinh, cậu không thể đoán được là người nào.

Trác Khởi một bên nghe thấy lời này của cậu, lập tức nhận ra một ít gian xảo.

“Tiểu tử cậu, không phải coi trọng người nào rồi đấy chứ?”

Nam sinh có chút ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt nhìn nhanh qua hai nữ sinh bên kia rồi thản nhiên thừa nhận.

“Tớ này còn không phải muốn thăm dò sao?”

“Nếu người ta đã có chủ, tớ sẽ từ bỏ.”

Trác Khởi là nhân tinh, từ tầm mắt nam sinh vừa rồi nhìn phía bên kia, cũng đã phát hiện cậu nhìn trúng người nào.

Cậu chậc chậc chậc vài tiếng: “Là người mặc váy trắng chứ gì, cậu đừng nghĩ nữa, người ta xác thật đã có chủ.”

Nam sinh nhìn phía Trình Tinh Lâm, trên mặt mang theo chút xấu hổ: “Thì ra cô ấy là bạn gái là cậu à, xin lỗi xin lỗi.”

Trác Khởi vội vàng giải thích: “Không phải, người ta là bạn gái của Đường Tinh Chu.”

Khi cậu nói xong câu đó, hai nữ sinh đang đi về phía bọn họ.

Nam sinh nhìn thoáng qua Lộ Dĩ Nịnh lần cuối, lanh lẹ chạy lấy người.

Bạn gái của Đường Tinh Chu, cậu càng không dám trêu chọc.

Đan Ý nhìn bóng dáng nam sinh vội vàng rời đi, khóe miệng giật giật: “Hai người chúng tớ dọa người như vậy à?”

Sao các cô vừa đến gần thì cậu ta liền chạy, hơn nữa còn giống như thấy quỷ.

Trác Khởi: “Không phải, là cậu ta cảm thấy mình quá xấu, ngại gặp các cậu.”

“......”



Bởi vì đã gần tới giờ ăn cơm, Đan Ý đề nghị ăn cơm chiều trước rồi lại về nhà.

Sau khi bốn người ra khỏi sân bóng rổ, tìm thấy một Haidilao ở gần đó.

Người phục vụ đưa bọn họ vào chỗ ngồi bên trong, còn chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại trong tay Lộ Dĩ Nịnh vang lên.

Trình Tinh Lâm và Đan Ý ở hai bên cô, cách nhau cũng gần, liếc mắt một cái liền thấy tên người gọi trên màn hình di động —— “anh Tinh Chu“.

Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu nhìn bọn họ một chút, cúi người: “Xin lỗi, tớ ra bên ngoài nhận điện thoại, các cậu ăn trước nhé.”

Trác Khởi cái hay không nói, nói cái dở: “Không phải là tới kiểm tra đấy chứ?”

Hai người còn lại từ sau khi Lộ Dĩ Nịnh liền thất thần, cho nên cũng không có ai đáp lại cậu.



Lộ Dĩ Nịnh bước ra ngoài nhà hàng mới ấn nghe máy.

“Anh Tinh Chu?”

Đường Tinh Chu ở bên kia điện thoại xin lỗi cô.

Vốn dĩ anh đã hứa sẽ cùng Lộ Dĩ Nịnh trở về Tân Thành vào ngày Quốc Khánh một chuyến để thăm ông bà ngoại của cô.

Nhưng mẹ anh đã xảy ra tai nạn nhỏ khi đi du lịch ở Úc, bây giờ người vẫn còn nằm ở bệnh viện, cho nên Đường Tinh Chu muốn bay ra nước ngoài gặp bà.

Tình huống cụ thể thế nào Đường Tinh Chu cũng không rõ lắm, cậu đang vội vàng tới sân bay, cũng không biết mình sẽ ở bên kia mấy ngày.

Sau khi nghe xong toàn bộ quá trình, Lộ Dĩ Nịnh trả lời: “Không sao đâu anh Tinh Chu, một mình em cũng có thể, chờ lần sau anh có rảnh lại đi thăm ông bà cũng được.”

Đường Tinh Chu: “Vậy em thay anh gửi lời chào đến ông bà nhé.”

Lộ Dĩ Nịnh: “Được, anh cũng đừng quá lo lắng, dì khẳng định sẽ không có việc gì.”

Đường Tinh Chu: “Ừ, anh đến sân bay rồi, chuẩn bị cất cánh, có rảnh lại nói.”

Lộ Dĩ Nịnh: “Vâng.”

Bên kia vội vàng cúp điện thoại.

Lộ Dĩ Nịnh mở danh bạ, tìm số điện thoại của bà ngoại rồi bấm gọi.

Cô giải thích ngắn gọn tình huống của Đường Tinh Chu cho bà.

Vì vậy khi Trình Tinh Lâm bước ra khỏi cửa, những gì cậu nhìn thấy chính là ——

Cô gái đứng bên cạnh đèn đường ven đường, mặc một chiếc váy trắng làm nổi bật da thịt như sương, một tay dán điện thoại bên tai, sườn mặt trắng nõn, biểu tình dịu dàng, đang nói chuyện với người trong điện thoại.

“Vâng, con cũng nhớ bà.”

“Biết rồi ạ, con sẽ chú ý.”

“Vậy ngày mai gặp, con cúp máy đây ạ, tạm biệt.”

Trong giọng nói của cô rõ ràng mang theo chút thân mật, còn có âm cuối, âm thanh cũng rất mềm nhẹ.

Hoàn toàn khác với mọi khi.

Trình Tinh Lâm xoay người hết sức nhanh chóng bước vào bên trong, nét mặt có phần mất tự nhiên.

Thì ra, thì ra cô ấy làm nũng là dạng này.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Tinh Lâm nhật ký

Đặt ra mục tiêu nhỏ, để vợ làm nũng với tôi.

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.