Chào Anh Đồng Chí Trung Tá

Chương 37: Chương 37: Anh đã trở về




Hôm sau Lương Hoà đi làm rất sớm, không ngờ Lý Gia còn đến sớm hơn. Điều hoà trong phòng để nhiệt độ cao, Lý Gia chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, lúc Lương Hoà vào phòng cô đang sắp xếp lại tài liệu, thấy cô cũng chỉ cười nhẹ một cái, lại tiếp tục làm viêc.

"Chào buổi sáng." Lương Hoà gật đầu chào.

Lý Gia ừ một tiếng, đôi mắt đẹp hơi loé lên ngẩng đầu nhìn Lương Hoà hỏi: “Cô Lương, chuyện bên Húc Dương thế nào rồi, tôi nghe mọi người nói hình như gặp phiền phức hả?"

Lương Hoà đang dọn bàn thì dừng tay lại: “Không có việc gì, sẽ giải quyết xong nhanh thôi."

Lý Gia cười như trút được gánh nặng, "Thật ra mấy hôm nay tôi cũng rất lo, lúc đó cô đưa bài viết tôi nhìn không kĩ, cầm xong thì trực tiếp nộp bài luôn. Không ngờ lại xảy ra chuyện này."

Lương Hoà nghe vậy thì nhíu mày lại, nhìn Lý Gia nói: “Lý Gia, tôi chưa mất trí đến mức như thế, tuy rằng thời gian này tôi bận nhiều việc thật nhưng nếu những chữ mình tự tay viết ra mà tôi còn không nhớ thì còn có thể làm gì được nữa?"

Lý Gia cắn cắn môi, tỏ vẻ khó xử: “Cô nói như vậy là có ý gì?"

Lương Hoà cười nhẹ: “Tôi nói gì thì cô cũng hiểu mà, Lý Thiều phân công nhiệm vụ trừ tôi làm ra còn ai làm nữa cô và tôi đều biết rõ ràng."

Cô gái nghe vậy thì mặt biến sắc: “Ý cô là tôi hãm hại cô?"

Hãm hại? Lương Hoà nheo mắt, hỏi lại: “Tôi có nói như thế à?" Cô hơi nghiêng đầu, lại cười: “Thật ra nếu muốn viết bài cô chỉ cần xin phép tôi một tiếng là được, không cần phải sốt ruột hành động như vậy đâu."

Lúc đó vài đồng nghiệp đã lục tục đến, vừa mới sáng sớm gặp chuyện phiền phức đôi co như thế này Lương Hoà cảm thấy không thoải mái chút nào, cô bật máy tính, kéo ghế ngồi xuống. Đối diện, Lý Gia vẫn còn đứng thất thần. Lương Hoà thấy miệng cô ta mím chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi, cô định nói gì đó để làm dịu đi không khi lại không muốn nói nữa. Trước mặt đồng nghiệp Lương Hoà không muốn tranh luận với cô ta.

Có được sự đồng ý nói đỡ của ba chồng, cho nên Lương Hoà đề cập tới chuyện Húc Dương với Lục Thừa Vấn. Từ lúc ở Húc Dương về anh cũng không lần nào nhắc tới việc này với Lương Hoà, không biết là anh không cần hay là anh tự tin rằng cô sẽ giải quyết được nữa. Nghe Lương Hoà nói Cố lão gia đồng ý giúp anh cũng chỉ hơi cười, điều này làm Lương Hoà không hiểu được.

"Vậy cô phải tranh thủ thời gian viết nhanh lên, kỳ báo tiếp theo sẽ đăng bài."

Cuối cùng thì sếp cũng đồng ý, Lương Hoà cười gật đầu, chờ anh phê duyệt bản thảo xong thì cầm lấy, đi ra ngoài khép cửa lại.

Lục Thừa Vấn nhìn theo cô một lát, sau đó bấm số điện thoại nội bộ, giọng lạnh nhạt: “Gọi Lý Gia vào gặp tôi."

o--------------o

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng rực rỡ sáng lạn làm ấm cả không gian. Trong vườn tuyết đã tan hơn một nửa, mấy chậu mai vàng bắt đầu hé nở những nụ hoa be bé, vô cùng xinh đẹp. Lương Hoà đứng ngắm một lát rồi mới thay giày đi vào nhà, mẹ chồng đang ngồi trong phòng chờ cô.

Lúc gần trưa nhận được điện thoại của Phùng Trạm, nói ông cụ đã liên lạc với Chu Cánh, có lẽ đã nói chuyện thoả đáng xong xuôi, bảo cô thử đến gặp Chu Cánh xem sao. Lương Hoa nghe vậy thì kinh ngạc, vô cùng vui mừng. Không ngờ ba chồng lại làm nhanh như vậy. Chưa kịp gác điện thoại Phùng Trạm lại nói thêm một câu, bảo cô buổi trưa qua nhà có chút việc.

Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Lương Hoà vẫn đồng ý, còn nửa tiếng mới hết giờ làm nhưng cô đã nghỉ trước để đến Cố viên.

Cố lão gia không có ở nhà, chỉ còn một mình mẹ chồng ngồi trong phòng khách, Lương Hoà chào rồi ngồi xuống bên cạnh bà.

"Con đến rồi à?"

"Vâng." Lương Hoà khẽ nói, "Mẹ tìm con có việc gì không ạ?"

Bà nhìn cô: “Cũng không có việc gì cả, chỉ muốn nói chuyện một chút thôi."

Trò chuyện vào lúc giữa trưa thế này sao? Lương Hoà hơi cúi đầu không nói gì.

"Ba con vừa gọi điện thoại, nói Chu Cánh đã về nước hôm qua rồi, con liên lạc với ông ấy chưa?"

"Không liên lạc được mẹ ạ." Cô gọi điện thoại mấy lần lần nào cũng bị chuyển tới số máy của cô thư ký, người thư ký này lại luôn luôn uyển chuyển cự tuyệt cô.

"Mẹ thấy công việc của con vất vả thật đấy."

Giọng nói thân thiết của bà khiến Lương Hoà sửng sốt không thích nghi kịp, vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu mẹ ạ, con làm được mà."

Bà mẹ chồng lắc đầu: “Không sao cái gì, mẹ thấy thời gian này con lo lắng không ít. Cho nên mẹ đã nói với ba con rồi, hay là con từ chức đi, cái mục phỏng vấn này ai thích làm thì cứ để mặc cho họ làm, con không cần phải hành tội mình làm gì."

"Từ chức? Xin thôi việc ấy ạ?" Lương Hoà không nén được bình tĩnh, đứng bật dậy: “Chuyện này sao có thể được hả mẹ?"

Lý Uyển liếc nhìn cô: “Sao lại không được, Toà soạn đó lớn như thế, thiếu con cũng có làm sao đâu. Tham mưu trưởng Lý ở cùng phố với nhà mình đây này, người ta đã có tới hai đứa cháu rồi, còn con với Hoài Ninh đến bây giờ cũng chưa có động tĩnh tin tức gì, suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc, định đến lúc nào mới có?"

Nói đi nói lại cũng nhắc đến chuyện con cái, Lương Hoà không nén được cười khổ trong lòng, khẽ nói: “Mẹ, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau mà. Các đồng nghiệp của con cho dù mang thai cũng vẫn đi làm như thường."

"Chuyện đó lại càng không thể được!" Lý Uyển gạt bỏ một cách cứng rắn, "Con xin nghỉ việc đi, mẹ sẽ bảo ba nghĩ cách điều Hoài Ninh trở về, đã kết hôn rồi thì cũng nên giống gia đình một chút. Con xem xem hai đứa con có giống gia đình một chút nào không? Kết hôn như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?"

Kết hôn như vậy còn ý nghĩa gì nữa... Hai vợ chồng thường xuyên sống xa nhau, anh có công tác của anh, cô có công việc của cô, mỗi người một cuộc sống riêng, xa nhau mấy tháng dài luôn vì lý do ngẫu nhiên nào đó mới gặp nhau, ở chung được vài ngày, cứ vừa có cảm giác gần gũi yêu thương thì lập tức lại phải chia xa. Lương Hoà nghẹn không nói thành lời được, không biết được cuộc hôn nhân này có ý nghĩa ở chỗ nào nữa. Có điều bao lâu này nó chỉ ẩn nhẫn trong lòng cô, hôm nay sự thật này bị mẹ chồng nói thẳng ra trước mặt, Lương Hoà cảm thấy vô cùng khổ sở, nước mắt nhịn không được mà ứa ra, cúi đầu không nói lời nào.

Lý Uyển thấy con dâu không trả lời thì muốn thuyết phục thêm, giọng bà nhẹ nhàng hơn, "Hơn nữa, nếu con thật sự thích đi làm thì chờ sau khi sinh con xong tiếp tục đi cũng được, bây giờ việc gì phải vội vã gấp gáp. Từ giờ trở đi cứ ở nhà bồi bổ sức khoẻ cho tốt, làm người phụ nữ thì quan trọng nhất vẫn là gia đình chứ không phải là công việc đâu con ạ."

Lương Hoà im lặng nghe bà nói, sau một lúc lâu bình ổn lại cảm xúc mới trả lời bà, thanh âm hơi khàn khàn: “Xin lỗi đã để mẹ phải lo lắng, nhưng con không thể xin nghỉ việc được!"

Lúc nói chuyện xong với mẹ chồng đã quá giờ đi làm buổi chiều. Lương Hoà thẫn thờ đi trên đường một lúc khá lâu, sau cùng quyết định đến Công ty Húc Dương. Nếu Cố lão gia đã biết chuyện Chu Cánh về nước, chắc chắn trước đó ông đã gọi điện cho Chu Cánh rồi, cô cứ đi thử xem sao.

Vừa rồi cô cự tuyệt đề nghị của mẹ chồng làm bà không vui ra mặt, ly trà trên tay bà đặt cộp một cái thật mạnh xuống bàn, không thèm nhìn cô cũng không nói gì thêm. Lương Hoà viện cớ còn phải đi làm nên chào bà rồi đi thẳng. Ra khỏi Cố viên trong lòng cô vẫn run rẩy không ngừng. Chắc chắn là cô đã làm bà mẹ chồng giận điên lên rồi.

Nhưng mà cô không muốn nghỉ việc, ít ra là vào thời điểm này không muốn một chút nào hết. Không phải Lương Hoà muốn độc lập, tự chủ hay gì gì đó, mà cô cảm thấy nếu dựa dẫm vào một người đàn ông thì lâu dần sẽ khiến người ta nhàm chán rồi ghét bỏ. Kể cả người như Cố Hoài Ninh cũng sẽ không ngoại lệ. Huống hồ bây giờ anh chỉ mới hơi yêu cô một chút mà thôi.

Nhớ tới anh Lương Hoà liền cầm điện thoại gọi cho anh. Nhưng bấm số thì không liên lạc được, trả lời cô chỉ có giọng nói vô cảm của cô nhân viên tổng đài báo rằng bên kia đã tắt máy. Tâm trạng buồn rầu của Lương Hoà càng trở nên ủ rũ tới cùng cực, cô giận dỗi ném điện thoại trở lại vào trong túi xách.

o-----------------o

Cũng lại là lý do không hẹn trước không cho vào, Lương Hoà đứng ở cửa ngoài phòng Giám đốc đợi nửa buổi, thấy bên ngoài trời đã tối rồi, bụng thì đói, đành lại hỏi thêm lần nữa. Không biết Chu Cánh họp tới khi nào mới xong.

Cô thư ký đầu cũng không ngẩng lên đáp đều đều như máy: “Cô đợi thêm một giờ nữa đi."

Lương Hoà tức nghiến răng, câu này từ chiều đến giờ cô ta đã nói hơn ba lần rồi, đợi một giờ lâu lắm chứ tưởng ít à? Lầm bầm trong bụng như vậy nhưng cô vẫn rầu rĩ quay về ghế ngồi đợi, thầm xoa cái bụng đói chờ Chu Cánh.

Đợi mãi cũng sắp được thêm một tiếng nữa, thư ký cũng sắp hết giờ làm, ngẩng đầu lên vẫn thấy Lương Hoà ngồi đợi ở đó thì cảm thấy lương tâm áy náy, nói sẽ thử gọi điện hỏi xem sao, Lương Hoà mừng rỡ vô cùng, cảm ơn liên tục.

Cô ta gọi mấy cuộc điện thoại, cũng phải đợi rất lâu mới có người nghe máy, mà còn nghe với vẻ không thoải mái chút nào. Lương Hoà xấu hổ cảm thấy rất có lỗi với cô thư ký vô tội này, nhưng cô ta dường như đã quá quen, mặt không đổi sắc nói vài câu rồi cúp máy.

"Thế nào hả cô?"

"Tổng giám đốc Chu nói là, con dâu của nhà họ Cố ông ấy không dám tiếp."

Không dám tiếp.

Cô ngơ ngác đứng ngoài cửa công ty Húc Dương. Ánh nắng rực rỡ ấm áp ban ngày đã biến mất như chưa từng xuất hiện, từng cơn gió lạnh thổi tới khiến cô run rẩy. Lương Hoà khép chặt vạt áo khoác, đầu óc lùng bùng nhớ lại ba từ kia của Chu Cánh. Ba từ ấy có sức mạnh còn hơn cả đòn sát thủ, chỉ một câu cự tuyệt khiến cô không còn đường lui. Làm cho Lương Hoà đứng như trời trồng, không thốt lên được một lời nào.

Bàn tay run run Lương Hoà lấy điện thoại ra, có vài cuộc điện thoại gọi nhỡ, cô lần lượt kéo xuống xem, đột nhiên một luồng ánh sáng chiếu tới loá mắt của cô, theo bản năng Lương Hoà giơ tay che mắt lại. Chờ khi đã thích ứng với ánh sáng mới nhận ra chiếc xe Bentley màu đen đã đậu ở trước mặt, Lục Thừa Vấn mở cửa bước từ trên xe xuống dưới.

Nhìn cô gái đứng lạnh run trước mặt, trong lòng anh thoáng một chút nghiêng ngả, anh cố gắng trấn tĩnh cảm xúc, nói khẽ: “Lên xe đi."

Thấy anh Lương Hoà hơi ngạc nhiên, cô lạnh tới mức răng đánh cầm cập: “Tôi đang chờ ông Chu."

Đợi ông ta, hi vọng có thể có một cơ hội.

Cằm Lục Thừa Vấn bạnh ra, vẻ như anh đang nổi giận: “Không cần chờ nữa, Toà soạn quyết định sẽ phỏng vấn người khác thay cho ông ta, còn Tạp chí phát hành ở nước ngoài sẽ đăng bài về ông ta liên tiếp hai kỳ, xem như việc này đến đây là hết."

Cách giải quyết đơn giản như vậy thôi sao?! Lương Hoà tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, có vẻ khó tin. Mãi tới lúc thấy vẻ mặt bình thản của Lục Thừa Vấn mới chậm chạp tin là thật.

"Nếu... nếu một khi đã đơn giản như vậy, thì vì sao lại..."

Lương Hoà nín bặt. Đôi mắt Lục Thừa Vấn đen và sâu thăm thẳm dưới ánh đèn đường, ẩn chứa vô số tình cảm phức tạp ở bên trong, Lương Hoà không thấy rõ, cũng không thể hiểu hết được. Bỗng nhiên cô cảm thấy rất tủi thân, cảm xúc ập đến quá nhanh khiến cô không kìm được, nước mắt lại ứa ra.

"Lên xe nào!"

Lục Thừa Vấn nhìn cảm xúc trên khuôn mặt cô, lòng anh bỗng dưng loạn cả lên, vươn tay muốn kéo cô lên xe. Lương Hoà vùng mạnh ra:

"Buông ra!"

Giọng nói nghèn nghẹn thê lương, khiến anh sửng sốt, hạ giọng nói: “Có chuyện gì để mai nói sau, bây giờ lên xe trước đã."

Một vài người đi qua thấy hai người vùng vằng với nhau đều nhìn với ánh mắt tò mò. Lương Hoà lắc đầu cự tuyệt, hôm nay cô đối phó với nhiều chuyện lắm rồi, đã quá sức mệt mỏi. Cô xoay người định bỏ đi cánh tay lại bị kéo giật về phía sau một cái thật mạnh, Lương Hoà nhăn mặt lại, định thẳng thừng cự tuyệt Lục Thừa Vấn, đôi mắt lơ đãng nhìn qua bên đường, lập tức ánh nhìn bị ghim chặt lại.

Bởi vì trời quá tối, ánh đèn đường nơi đó quá nhạt, Lương Hoà nhìn không rõ lắm. Có thể vì lúc này cô quá yếu đuối, muốn có một ai đó để dựa vào nên mới nghĩ tới anh. Chắc chắn là bị hoa mắt rồi. Lương Hoà lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi ý nghĩ không thực tế này, mãi cho tới khi giọng nói quen thuộc kia vang lên, chất giọng trầm trầm mà ấm áp, ngay lập tức liền bao trùm cô trong không gian dịu dàng.

Anh này, anh giữ tay vợ tôi như thế có vẻ không được hay lắm đâu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.