Anh đi trước ra cửa, Lương Hoà xấu hổ đi
theo phía sau.
Chiếc Audi màu đen vững vàng dừng ở trước mặt Lương
Hoà, Cố Hoài Ninh vươn cánh tay mở cánh cửa bên ghế lái phụ cho cô, Lương
Hoà thoáng sửng sốt, xoay người ngồi xuống.
Bên trong xe có một mùi hương chanh thoang thoảng, mát
dịu mà nhẹ nhàng. Cố Hoài Ninh cởi áo khoác, chỉ mặc một bộ quân phục màu xanh
nhạt bên trong. Lương Hoà liếc liếc mắt một cái liền kết luận luôn người đàn
ông này là một cái móc treo quần áo, mặc gì vào cũng phong độ hết. Nhưng
bởi vì anh là quân nhân nên quần áo không được phong phú đa dạng, âu phục cũng
rất ít khi anh mặc. Từ đầu đến bây giờ Lương Hoà chỉ gặp một lần ở hôm hôn
lễ ấy.
Xe dừng trước cánh cổng của một khu biệt thự, lúc
Lương Hoà tháo đai an toàn chuẩn bị xuống xe đột nhiên mới nhớ tới một vấn đề
quan trọng, cô không mang quà gì đến thăm bố mẹ chồng. Cảm thấy ảo não
với đầu óc của mình, Lương Hoà quay sang nhìn Cố Hoài Ninh hỏi: "Chúng
ta không cần mang gì đến sao? Như vậy có được không?"
Cố Hoài Ninh liếc nhìn cô một cái, đáp: "Không
cần!"
"Nhưng mà..."
"Bố mẹ sẽ không để ý đến
chuyện đó đâu!"
Trời ạ! Lương Hoà xoa xoa gáy, chậm chạp xuống xe
theo Cố Hoài Ninh.
Trước đó tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý thật lâu,
nhưng mà lúc chính thức bước vào cửa nhà họ Cố trong lòng Lương Hoà vẫn không
tránh được thầm kinh ngạc. Khi nhìn thấy trong phòng khách ngồi một loạt những
người lớn tuổi, Lương Hoà cố gắng khống chế kìm lại ý muốn xông cửa bỏ chạy.
Người đàn ông đi bên cô hình như đã quen nhìn những trận thế kiểu như vậy, chỉ
thấy anh cúi đầu cười khẽ, ân cần thăm hỏi lần lượt những bậc trưởng bối.
Mọi người đều cười đáp lời rất thoải mái, nhưng lúc họ nhìn đến Lương Hoà,
những nụ cười ấy đều thêm vài phần săm soi đánh giá.
Mẹ của Cố Hoài Ninh - Lý Uyển vừa nhìn thấy con trai
út cưng thì mặt mày bà hớn hở hẳn lên. Bà là vợ hai của Cố Trường Chí, nhưng
lại sinh cho ông những hai người con trai. Như vậy nhà họ Cố có tới ba trai,
con trai trưởng Cố Hoài Thanh đang làm Bí thư Tỉnh uỷ ở một tỉnh phía nam,
cùng vợ con sống luôn ở đó không hay về nhà. Con trai thứ là Cố Hoài Việt
đồng thời cũng là con trưởng của Lý Uyển, cùng con trai út Cố Hoài Ninh đều
công tác trong quân đội. Lúc Lý Uyển còn trẻ hẳn là một người khá đẹp, khuôn
mặt Cố Hoài Ninh có khá nhiều nét giống bà.
"Sao hai đứa đến sớm thế? Đã ăn sáng
chưa?" Lý Uyển nói xong nhìn
Lương Hoà với vẻ đánh giá, cô gái đứng bên cạnh con trai, vóc dáng thon thả
than cao thích hợp, khuôn mặt thanh tú, ít nhất cũng không uổng công nhà mình
bày ra tư thế rầm rộ này.
"Con đã ăn rồi!" Cố Hoài
Ninh cười nói, sau đó nghiêng đầu hỏi Lương Hoà, "Em
ăn chưa?"
Anh đột ngột cúi sát người làm khuôn mặt trắng trẻo
của Lương Hoà phớt qua một thoáng ửng đỏ, hơi thở tươi mát của anh phả tới, cô
hơi nhích ra một chút, mở miệng trả lời: “Em
đã uống sữa rồi!".
"Uống mình sữa không làm sao
được?" Lý Uyển nói hơi trách cứ.
Lương Hoà vừa định đáp là không đói bụng,
nhưng đã có một cánh tay nắm lấy cô, bàn tay to rộng của anh nhẹ nhàng
vuốt ve làn tóc mềm trên đỉnh đầu cô, lúc lướt qua vành tai cô có thể dễ dàng
cảm nhận được độ ấm cùng xúc cảm thô ráp trên bàn tay ấy. Lòng bàn tay anh
chắc chắn có vết chai sần, Lương Hoà đột nhiên có ý nghĩ như vậy. Chỉ nghe bên
cạnh anh nói: “Hôm qua Lương Hoà mệt quá cho nên sáng nay
mới ngủ dậy muộn, lại muốn tới thăm mẹ ngay, nên chỉ kịp ăn qua một chút."
Chỉ một động tác nhỏ như vậy khi nhìn vào trong mắt bà
Lý Uyển cũng đã là rất tình tứ, hơn nữa câu nói của Cố Hoài Ninh cũng mơ
hồ không rõ ý, Lý Uyển nhìn Lương Hoà cười cười khiến Lương Hoà rất xấu
hổ, cô quẫn bách đỏ bừng mặt. Thề có trời biết hôm qua sau khi chấm dứt
hôn lễ xong hai người đều mệt rã rời, đến cả một ngón tay cũng không muốn động
đậy, vừa về nhà đều vội vàng tắm một cái, vừa nằm lên trên giường liền ngủ
luôn, nào còn có tâm tư làm gì nữa. Song hiện tại, khẳng định là mẹ chồng cô sẽ
không nghĩ như vậy, Lương Hoà không biết giải thích như thế nào, đành phải nói:
“Để con xuống bếp tự làm được rồi ạ!"
Lý Uyển nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Lương Hoà, nụ
cười trên mặt bà dần nhạt đi. Cô con dâu này không phải do bà chọn, là chính
con trai bà muốn kết hôn, tất nhiên là bà không thể cự tuyệt. Nhưng thân là nữ
chủ nhân trong nhà họ Cố, cũng là mẹ Cố Hoài Ninh, bà hoàn toàn có tư cách kiểm
tra cô con dâu này.
"Hoài Ninh, con ra phòng khách nói
chuyện cùng các chú bác đi!"
Cố Hoài Ninh đương nhiên biết đựơc ý tứ của
mẹ mình, anh cười ôm nhẹ vai bà nói, "Mẹ,
Lương Hoà nhỏ hơn con những bảy tuổi, mẹ đừng làm khó cô ấy!"
Bà lườm anh một cái, "Biết
anh yêu chiều vợ rồi!"
Cố Hoài Ninh cười không trả lời, tầm mắt anh chỉ nhìn
bóng dáng đang bận rộn của người kia ở trong phòng bếp.
Tình huống trong bếp hiện tại rất rối loạn. Nhìn cô
gái trẻ luống cuống tay chân muốn giúp mình một tay nhưng càng giúp càng rối
thím Trương vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài. Thấy cô cầm một con dao vừa sắc vừa mỏng
chuẩn bị đi chặt sườn, thím Trương vội chạy nhanh tới cản lại: "Ôi
chao ôi chao, cẩn thận kẻo chặt phải tay bây giờ! Để đấy, cứ để đấy tôi
làm cho!"
Lương Hoà ngẩn người, xấu hổ đưa dao trả lại,
thím Trương không đành lòng, đành thở dài bảo cô đi làm cá.
Lúc Cố Hoài Ninh đi vào phòng bếp liền nhìn thấy cảnh
tượng như thế này, Lương Hoà tay áo xắn lên đến khuỷu đang vật lộn với con cá.
Rõ ràng là cô sợ máu, nhưng vẫn mím môi chịu đựng, dáng vẻ ấy
khiến Cố Hoài Ninh mỉm cười. Nghĩ nghĩ, anh bước qua nắm lấy con dao từ tay cô.
Động tác đột nhiên của anh làm Lương Hoà hoảng sợ,
đứng tránh một bên ngơ ngác nhìn anh thành thạo chặt vi, đánh vẩy cá.
"Không biết nấu cơm hả?" Anh mở
miệng hỏi.
Lương Hoà cúi đầu, rầu rĩ ừm một tiếng.
"Trước khi đi du học thì em sống
cùng với bà ngoại, bà ngoại nấu ăn rất ngon. Khi đi du học thì ăn toàn đồ Tây,
làm bánh sandwich đơn giản hơn làm đồ ăn Trung Quốc nhiều."
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, Cố Hoài Ninh
cười nhẹ, làm sạch sẽ con cá xong giao lại cho thím Trương, lấy xà phòng rửa
tay. "Học nấu cơm đi, sau này tay nghề nhất
định sẽ được như thím Trương hoặc là bà ngoại em". Nói
xong anh ôm vai cô đi ra ngoài.
"Em cũng tính như thế!" Lương
Hoà cảm thấy xấu hổ cực kỳ, người như anh, mười ngón tay nhìn như không dính
bụi thế nhưng anh lại biết nấu nướng, chí ít là nấu tốt hơn cô. Hai người ở
cùng nhau cô không thể cứ để anh phải nấu cơm, ra ngoài ăn lại càng không
phải kế sách lâu dài.
Thím Trương nấu rất nhanh, làm một bàn đầy đồ ăn, màu
sắc mỹ vị chỉ nhìn và ngửi cũng làm cho người ta thèm thuồng muốn nuốt cả lưỡi,
xem ra Cố Hoài Ninh muốn cô học thímTrương nấu cơm đã là cất nhắc cô lắm rồi.
Đáng tiếc, một bàn đầy món ngon như vậy nhưng cô phải vừa ngồi ăn nghiêm
chỉnh vừa trả lời các loại vấn đề của các trưởng bối nhà họ Cố.
"Hoài Ninh, kết hôn xong rồi vợ cháu
có cùng về đơn vị với cháu không?". Người hỏi là chú hai
của Cố Hoài Ninh, Cố Trường Minh. Ông và Cố Hoài Ninh công tác ở cùng một
quân khu. Cố Trường Minh là Chính Uỷ, mà Cố Hoài Ninh công tác tại cấp dưới của
quân đoàn.
"Lương Hoà còn công việc của cô ấy
nữa mà chú.". Anh thản nhiên trả lời, ngụ ý tất nhiên là cô không
đi.
"Ồ? Việc này mẹ chưa nghe con nhắc
tới lần nào, Hoà Hoà đi làm ở đâu vậy?". Lý Uyển nhìn Lương Hoà
hỏi.
"Con làm ở Toà soạn báo PIONEER mẹ
ạ!". Lương Hoà cẩn thận trả lời.
Lý Uyển lại "Ồ" một
tiếng đầy vẻ ẩn ý rồi cũng không hỏi thêm gì nữa, Lương Hoà không biết ý tứ của
bà ra sao nên cũng không dám mở miệng nói thêm. Cô nhớ rõ lúc trước khi kết hôn
Cố Hoài Ninh từng hứa hẹn với cô, hai người bọn họ chỉ cần kết hôn, còn những
việc khác cũng không quan trọng. Cho nên theo lý thuyết mà nói cô không phải
nghỉ việc rời khỏi thành phố C theo anh.
"Hoài Ninh, cháu để vợ mới cưới ở lại
đây một mình mà về đơn vị được hả? Ài, Lương Hoà, cháu có bỏ được
không?". Chú út Cố Trường An cười cười trêu ghẹo đôi vợ chồng
mới cưới.
Mặt Lương Hoà lập tức đỏ bừng lên, cúi gằm đầu
không trả lời. Cố Hoài Ninh liếc mắt nhìn chú út nhà mình một cái, anh vươn tay
ôm ngang vòng eo Lương Hoà giống như bảo vệ cô, "Chú đừng
trêu cô ấy!"
Lời anh vừa nói ra, mọi người đều cười rộ lên, nhưng
không ai tiếp tục đề tài này nữa.
Lương Hoà thở phào nhẹ nhõm, xem như tránh được một
kiếp, vừa bình tâm được một chút trái tim lại như cũ đập rộn lên trong lồng
ngực. Xung quanh cô ngập tràn mùi Davioff toả ra từ trên người anh, khiến
cô không thể trốn được vào đâu. Lương Hoà ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Ninh, trên
khuôn mặt thản nhiên của anh dường như đang ẩn hiện một nụ cười,
khiến cô chấp chới ánh mắt.