Vào lúc mộtmộth đêm dưới lầu vang lên tiếng dừng xe
quen thuộc, Lương Hoà ngồi trên ghế sô pha im lặng lắng nghe từng tiếng động
vọng lên. Sau đó qua thêm một lát, ngoài cửa có tiếng mở khoá, cô buông gối ôm
xuống nhìn ra, vừa vặn nhìn thấy nửa khuôn mặt nghiêng một bên của anh. Anh
xoay người lại, Lương Hoà không kịp phản ứng tránh đi, hai người nhìn thấy
nhau.
"Vẫn chưa ngủ sao?" Cố Hoài
Ninh hơi nhíu mày, thay giày bước vào phòng khách.
Lương Hoà định trả lời, bỗng nhiên ngửi được hơi rượu
toả ra từ người anh, liền hỏi, "Anh uống rượu à?"
"Ừ." Cố Hoài
Ninh ngồi phịch xuống ghế, tay xoa xoa đầu lông mày, ánh đèn trên tường hắt
xuống mờ mờ, nhưng vẫn không che được vẻ mệt mỏi toát ra từ trong đôi mắt anh.
Lương Hoà ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn một lát, cuối
cùng cô dịch lại gần vươn tay cởi bỏ cúc áo cho anh. Cặp lông mày đang cau của
anh thoáng giãn ra, Lương Hoà rụt tay về ngồi trở lại chỗ cũ, nhưng anh lại thò
tay ôm chặt lấy eo cô, kéo sát vào người. Cố Hoài Ninh ôm rất chặt, đầu cúi
xuống tựa vào trên vai cô. Động tác đó khiến Lương Hoà ngây người ra, một lúc
lâu sau cô mới hỏi khẽ, "Sao lại uống nhiều như
vậy?"
"Ừm, uống một chút, đi cùng chú Hai
gặp mấy người bạn cũ." Anh cũng trả lời rất nhẹ
nhàng, giọng nói có vẻ kìm chế, anh vốn dĩ có bệnh dạ dày, uống rượu vào lập
tức sẽ xót ruột và âm ỉ đau.
Lương Hoà nhìn thấy động tác ấn bụng của anh, liền
nói,"Để em đi lấy nước mật ong, uống vào
sẽ bớt đau hơn mà cũng tỉnh rượu nhanh hơn."
Áp lực đang tựa trên vai biến mất, cô nghiêng đầu nhìn
lại thấy anh đã mở mắt, đôi đồng tử màu đen đầy vẻ mệt mỏi. Cố Hoài Ninh ngồi
dịch ra một chút, chăm chú nhìn cô, gật đầu.
Uống xong ly nước mật ong quả nhiên anh thấy đỡ hơn
nhiều, khẽ thở dài. Anh nhìn cô vẫn còn ngồi trên ghế sô pha, lông mày lại
nhíu, "Đi ngủ đi, anh ngồi một lát sẽ đỡ
hơn."
Lương Hoà ừ khẽ một tiếng đứng dậy đi vào phòng ngủ,
lúc đến cửa phòng cô dừng bước chân, xoay người hỏi anh,"Dạo
này không có việc gì chứ?"
Cô nhìn anh, cẩn thận hỏi, Cố Hoài Ninh nhếch miệng
cười, "Không có việc gì đâu, đi ngủ
đi." Anh ngửa đầu tựa vào lưng
ghế, bàn tay vẫn xoa xoa trên trán, nhịn không được rủa thầm. Mấy ông quan to
này quả nhiên là sống an nhàn sung sướng quen rồi, nhắc đến rượu chè liên hoan
là vô cùng nhiệt tình, nếu như chú Hai không ngăn cản, e rằng hôm nay anh phải
say khướt họ mới chịu bỏ qua. Cũng may mấy việc cần làm đã làm xong rồi.
Lương Hoà đứng lặng tại chỗ nhìn anh một lúc lâu. Từ
khi kết hôn tới bây giờ, thời gian dài như vậy cô chỉ từng chứng kiến anh uống
rượu có duy nhất một lần, chính là lúc ở trong tiệc cưới. Hôm đó anh bị chuốc
cho uống rất nhiều nhưng mặt vẫn không đổi sắc, không giống như cô, chỉ cần
uống vào một chút liền nôn thốc nôn tháo ruột gan như đứt từng khúc. Hôm nay
anh uống nhiều như thế chẳng lẽ là việc kia vẫn chưa giải quyết được sao? Cô
muốn hỏi ngay lập tức cho rõ ràng, nhưng lại sợ quấy rầy sự nghỉ ngơi của anh.
Lương Hoà gượng gạo cười, thôi vậy, để ngày mai rồi tính tiếp.
Sáng hôm sau Lương Hoà thức dậy rất sớm, nhìn sang Cố
Hoài Ninh còn đang ngủ, trong giấc ngủ mà lông mày anh vẫn cau lại. Cô thở dài
đi vào bếp chuẩn bị bữa ăn sáng. Mấy hôm nay khi rảnh rỗi không có việc gì làm,
Lương Hoà thường xuống dưới nhà cô Nhậm học nấu mấy món ăn. Cô Nhậm là người
phương Nam, mấy món cô chế biến vừa đơn giản dễ làm vừa rất ngon miệng, Lương
Hoà và Cố Hoài Ninh hai người cũng không phải quá kén ăn, làm mấy món này quả
thật rất thích hợp.
Cô Nhậm vừa chỉ dạy cho cô vừa trêu ghẹo rằng Cố Hoài
Ninh thật có phúc có phần mới cưới được một người vợ ngoan ngoãn dịu hiền như
thế này. Lương Hoà nghe cô nói tim không khỏi đập lên rộn ràng. Cô không thể
cùng anh sẻ chia những chuyện quan trọng khác, nếu ngay cả những việc nội trợ
bếp núc này cô cũng không biết làm, vậy thì làm vợ quá mức vô dụng rồi.
Lương Hoà lại thở dài, lẳng lặng nấu mấy món, xong
xuôi bày hết lên bàn. Lúc này có tiếng chuông cửa vang lên, cô chậm rãi đi ra
mở cửa, người đứng bên ngoài khiến cô lắp bắp kinh ngạc, một lát sau mới nhớ
tới việc mở rộng cửa mời ông vào nhà.
"Dậy sớm thế con? Ba cứ tưởng phải
đánh thức hai đứa chứ." Giọng
ba chồng cô sang sảng hùng hồn.
Lương Hoà thoáng đỏ mặt, "Ba
đến sớm thế chắc chưa ăn gì phải không? Con vừa làm một ít điểm tâm, ba nếm thử
xem nhé." Ông cụ có lẽ đã quen tay nghề nấu nướng của Thím
Trương, giờ ăn mấy món cô làm không biết có được hay không.
Nhưng ông lại không thèm quan tâm tới mấy chuyện đó,
nhìn nhìn mấy món ăn trên bàn, gật gật đầu.
Lúc Cố Hoài Ninh thức dậy ra đi ngoài, thấy ba
mình đã ngồi sẵn trên bàn ăn thì nhướn mày, anh rửa mặt làm vệ sinh một cách
nhanh chóng rồi cũng ngồi xuống ăn sáng. Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau,
Lương Hoà vô tình ngồi ở giữa, cô e rằng mình có lẽ sẽ ăn mà không tiêu được.
Trong lúc Lương Hoà dọn dẹp rửa bát trong bếp, Cố Hoài
Ninh lấy mấy viên thuốc ra uống, ba anh nhìn thấy vậy thì lắc đầu tỏ vẻ không
đồng ý.
"Hôm qua uống nhiều lắm à?"
Anh thản nhiên trả lời, "Có
việc nhờ người ta giúp mà, không thể không uống, ai bảo ba không chịu ra
mặt."
Mặt ông đen lại, "Ba định
ngày kia về, mẹ con bảo sắp hết năm rồi, hai đứa có ý định gì không?"
Cố Hoài Ninh cười nhẹ, hoá ra hôm nay ông đến sớm như
vậy là vì chuyện này, anh lại uống thêm một ngụm nước, nói bình tĩnh, "Chú
Trương vừa mới qua đời không lâu, con không thể để hai mẹ con cô ấy đón năm mới
một mình."
Có nghĩa là hai vợ chồng sẽ không về. Ông không nói
gì, chòm râu thoáng giật giật, giống như đang nén cười. Thằng nhóc đưa ra lí do
rất hợp lí, hợp lí đến mức ông muốn phản đối cũng không phản đối được. Quả thật
là đơn vị và cơ quan luôn quan tâm đến di chúc của những cán bộ công tác lâu
năm, nhưng vào ngày lễ tết sẽ có bạn bè đoàn thể đến an ủi thăm hỏi, cho dù
vắng Cố Hoài Ninh thì cũng không sao cả. Có điều đây lại là chuyện của lão
Trương, ông không có cách nào phản đối.
Ông hừ một tiếng, "Mấy
năm rồi, Hoài Thanh Hoài Việt không về nhà, bây giờ cả con cũng không chịu về,
mẹ con phải làm sao."
"Chẳng phải bao năm qua ba mẹ đều
quen rồi còn gì."Cố Hoài Ninh chậm rì rì nói, tầm mắt
anh dừng lại trên người Lương Hoà, lúc này cô đang lúi húi lau chùi bàn bếp,
dáng vẻ chăm chú khiến anh nhìn không chớp mắt.
Cố Trường Chí nhìn theo ánh mắt của anh, ông liền hiểu
ngay, "Ba biết con không thích chuyện trước
đây mẹ con làm với Lương Hoà, mặc dù bà ấy có hơi quá, nhưng mà cũng là muốn
tốt cho vợ chồng con thôi. Chuyện này không tuỳ hứng được, vẫn phải trở về nhà
ăn Tết."
Cố Hoài Ninh cười cười, thản nhiên nói "Con
biết rồi", xem như câu trả lời.
Anh thấy ở lại đây cũng không có gì là không tốt, ít
ra là cô không cần phải về ứng phó với nhiều người như vậy, quan tâm tới nhiều
việc như vậy. Bóng dáng im lặng bận rộn ở trong phòng bếp kia chỉ một mình anh
nhìn ngắm là đủ rồi, không cần lại đưa về nhà để bao nhiêu người đánh giá kiểm
nghiệm.
Chờ tới khi Lương Hoà dọn dẹp xong xuôi đi từ trong
bếp ra hai cha con đã kết thúc câu chuyện, ông đang mặc áo khoác chuẩn bị ra
về, trước khi đi còn nói một câu đầy ẩn ý,"Lần
này lại về mà không giải quyết được việc gì cả, mấy chỉ tiêu mẹ con đề ra không
thành công được một cái nào."Nói xong ông chỉ chỉ con
trai, "Tại con hết cả đấy."
Anh cười cười không trả lời, Lương Hoà ngơ ngác không
hiểu gì hết, đứng im ở cửa. Mãi tới khi bị nhét vào tay chiếc khăn quàng cổ cô
mới giật mình.
Cố Hoài Ninh nhéo mũi cô, "Tranh
thủ hôm nay rảnh rỗi, đưa em đến một nơi."
Cô nắm chặt chiếc khăn quàng cổ trong tay, "Đi
đâu?"
"Bí mật."
Hôm nay tuyết không rơi, không khí sáng sủa hơn hôm
qua một chút, ngay cả lớp tuyết dày rơi hôm qua cũng đã tan hết. Lương Hoà ngồi
im nhìn qua kính xe, khoé mắt thấy miệng anh hơi cười. Chẳng lẽ mọi việc đã
được giải quyết xong rồi? Cô nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, cố gắng không nghĩ
tới nữa.
Nghe anh nói thì Lương Hoà nghĩ anh sẽ dẫn mình đến
một nơi thật hay ho thần bí, nhưng lúc nhìn thấy khung cảnh quen thuộc của Kinh
Sơn Lương Hoà thật không biết phải nói làm sao. Cô dở khóc dở cười buồn bực một
lúc lâu, trừng mắt lườm anh. Cố Hoài Ninh mỉm cười, cầm tay cô.
"Chỗ bí mật mà anh nói muốn đưa em
đến là đây hả?"
"Kinh Sơn rất rộng, em chỉ biết mỗi
nhà họ Diệp và đơn vị thôi, còn nhiều nơi lắm em chưa biết đâu."
Cô nghe vậy thì mới không oán giận nữa mà ngoan ngoãn
đi theo anh lên núi.
Bởi vì có doanh trại bộ đội đóng quân ở đây nên Kinh
Sơn không thể khai phá để xây dựng thành khu du lịch, có rất nhiều chỗ còn giữ
nguyên nét hoang sơ. Điều đặc biệt nhất là con đường lên núi thẳng mà bằng
phẳng, nếu tuyết rơi cũng sẽ không bị lầy lội khó đi, không gian thoáng đãng
mát mẻ, Lương Hoà cảm thấy rất thư thái.
Anh vẫn nắm chặt tay cô không buông ra, "Lần
đầu tiên anh đến Kinh Sơn là hồi học cấp ba, lúc đó đường này vẫn chưa làm, chỉ
là một lối đi chứ chưa rải nhựa, suýt nữa thì anh lạc đường."
"Tại sao anh lại muốn nhập ngũ?"
Cô hỏi nhẹ, thật lâu sau mới nghe được câu trả lời của
anh.
"Em từng hỏi anh về Lâm Kha, nhớ
không?"
Lương Hoà im lặng, cô không chỉ nhớ rõ, mà còn có ấn
tượng rất sâu đậm. Chuyện đó làm sao có thể dễ dàng quên được. Dường như hiểu
rõ điều cô nghĩ, Cố Hoài Ninh cười, xoa mái tóc cô nói tiếp, "Hồi
cấp ba, anh, Lâm Kha và Kiền Hoà học cùng một khoá. Lúc đó thân nhau lắm, luôn
luôn cùng nhau đi học, về cũng cùng nhau về."
"Thời gian đó anh Hai vừa mới nhập
ngũ, không thường xuyên về nhà. Nhưng lần nào về anh Hai cũng đem rất nhiều quà
cho mẹ và Lâm Kha, lúc đó anh mới biết anh Hai thích Lâm Kha." Nói tới
đây anh dừng lại một lúc, Lương Hoà có thể cảm giác được anh siết bàn tay cô
chặt hơn, cô run lên, mãi tới khi anh nói tiếp cô mới thở nhẹ ra, "Nhưng
anh cũng biết, người mà Lâm Kha thích là anh. Chuyện này anh nhận ra lâu rồi,
chỉ có điều là làm như không phát hiện ra mà thôi."
Lương Hoà mím môi, "Đó
là sở trường của anh mà."
Hàm ý chỉ trích rõ ràng trong câu nói của cô, Cố Hoài
Ninh suy nghĩ một lát, lại nói tiếp, "Thật ra
mà nói thì anh không biết cách xử lý khi người khác có tình cảm với mình, nhất
lại là chuyện liên quan đến ba người." Cho dù
là ai trong ba người chủ động rút lui, cũng đều phải băn khoăn suy nghĩ trong
thời gian dài.
"Vì thế cho nên anh mới trốn đi nhập
ngũ?" Lương Hoà líu lưỡi, cảm
thấy không thể tin được.
Anh lườm cô, "Em không
cần phải dùng từ trốn!"
Lương Hoà rụt cổ, im lặng nghe anh nói tiếp.
"Lúc đó Lục Khinh Vũ đi cùng anh. Nhà
cô ấy vốn ở Thẩm Dương, nhưng lại học ở thành phố C, với anh cùng một lớp. Lúc
ấy anh đi rất vội, đến sân bay nhìn thấy cô ấy thì rất kinh ngạc, nhưng em biết
không, lúc đó anh cự tuyệt không được, bởi vì anh cảm thấy, có một người đi
cùng anh, có nghĩa việc anh làm là chuyện đúng đắn." Nở nụ
cười, anh nói thêm, "Có thể là vì lí do này, cho
nên Khinh Vũ luôn cảm thấy, anh đã từng có thích cô ấy."
Tâm trạng đó của anh Lương Hoà có thể lý giải, có thể
hiểu được. Hai người cùng nhau đi, hơn là chỉ có một người lẻ loi độc hành.
Giống như tình cảnh lúc vừa mới kết hôn của bọn họ vậy, khi vừa làm xong thủ
tục đăng ký kết hôn, điều duy nhất mà cô nghĩ là, may mắn, may mắn mình không
phải sống cô độc. Cảm giác đó đối với cô, đáng sợ tới mức không muốn nghĩ lại
thêm một giây phút nào nữa.
"Sau đó anh Hai kết hôn, anh không
đến tham dự lễ cưới. Mãi tới lúc Lâm Kha có thai, phải vào bệnh viện dưỡng thai
anh mới đến thăm cô ấy, không bao lâu sau thì cô ấy khó sinh mà qua đời."
Anh nói xong, cả hai người đều trầm mặc. Trong không
khí im lặng Lương Hoà cầm tay anh, tựa như là đánh thức anh tỉnh dậy trong cơn
mơ quá khứ, anh cười cười, siết chặt lấy tay cô.
"Lâm Kha qua đời, một thời gian sau
đó anh và anh Hai rất ít khi nói chuyện với nhau. Mãi sau này anh ấy mới nói,
trước khi anh đến thăm Lâm Kha thì Khinh Vũ cũng có đến gặp cô ấy, hai người
nói chuyện không lâu, nhưng từ sau khi Khinh Vũ về sức khoẻ và tâm trạng của
Lâm Kha không được tốt như trước, từng có một lần suýt bị sẩy thai. Anh Hai vốn
không dám hi vọng là sẽ giữ được đứa bé, nhưng không ngờ được là đứa bé sống
sót, còn người không qua khỏi lại là Lâm Kha."
Lương Hoà im lặng. Cô có thể tưởng tượng được khi hai
người phụ nữ cùng yêu chung một người đàn ông gặp nhau là cảnh như thế nào. Bọn
họ từng là bạn học với nhau, từng ở lứa tuổi thanh xuân tươi đẹp cùng yêu mến
một người đàn ông vĩ đại, có lẽ họ còn từng âm thầm ganh đua phân cao thấp, chỉ
vì để tranh thủ một nụ cười của người mình thầm yêu mến, có lẽ còn chỉ vì một
ánh nhìn chăm chú của người đó mà vô cùng vui vẻ hưng phấn không thôi. Nhưng
rồi đến một ngày Lâm Kha không còn chờ đợi anh nữa mà đi lấy chồng, còn Lục
Khinh Vũ thì vẫn luôn ở tại bên cạnh anh, cho dù là cô vẫn không chiếm được
tình yêu của anh, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để đánh bại tình địch. Chỉ vì, cô
luôn ở tại bên cạnh anh. Thất bại đó, sự thật đó, e rằng vĩnh viễn Lâm Kha cũng
không thể chịu đựng được.
Còn bây giờ thì sao? Bây giờ người đứng bên cạnh anh
là cô, vị trí này của cô là do chính anh tự tay đặt cô vào, tự tay anh đeo nhẫn
cưới cho cô, anh đem đi của cô rất nhiều lần đầu tiên, cũng mang đến cho cô rất
nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời, ví dụ như tình yêu, ví dụ như hôn nhân. Cô
vô cùng cẩn thận giữ gìn, trân trọng từng giây phút, nhưng vẫn e rằng mình đã
làm không tốt, sợ rằng đã làm không hết sức mình. Ngoại trừ tình yêu, cô không
có cái gì để đáp lại anh, để dâng tặng cho anh. Còn anh thì sao? Đến tận bây
giờ, ngay cả một câu "anh yêu em" cô vẫn
chưa từng được nghe anh nói.
Tính ra, câu duy nhất xem như lời thổ lộ cũng chỉ là "Thật
trùng hợp."
Thật trùng hợp. Cô yên
lặng nhấm nuốt ba chữ này, trong lòng bỗng dưng có cảm giác chua xót. Mãi tới
khi cảm thấy mình suy nghĩ lan man quá lâu, Lương Hoà mới bừng tỉnh,"Sau
đó anh lại trốn đến Kinh Sơn?"
Cô lại dùng từ trốn, anh nhíu mày. Kéo Lương Hoà đi
thêm một đoạn, phủi đi lớp lá khô rơi dày trên mặt, lộ ra tấm bia mộ. Lương Hoà
muốn bước lại gần để nhìn nhưng anh kéo tay cô lại. Cô dừng chân lại, im lặng
đứng bên cạnh anh. Nơi này có lẽ thường xuyên có người quét tước dọn dẹp, trên
bia mộ in lờ mờ một tấm ảnh đen trắng, nhìn hơi quen quen. Lương Hoà ngẫm nghĩ
hồi lâu nhưng vẫn không nhớ ra được là ai, đúng lúc đó anh nói:
"Đây là mộ của Lâm Kha."
Lương Hoà kìm không được sự kinh ngạc, quay đầu nhìn
anh. Cố Hoài Ninh buông tay cô ra chậm rãi đi đến trước bia mộ. Bởi vì tuyết
mới rơi nên trên mặt bia có một lớp tuyết mỏng, chưa kịp tan, sờ lên cảm giác
thật lạnh lẽo.
"Cô ấy qua đời ở đây, cho nên cũng
mai táng ở đây."
Lương Hoà bước lại gần, im lặng chăm chú nhìn người
trên tấm ảnh. Chẳng trách thấy quen mà lại nghĩ không ra là ai. Cô chỉ từng
nhìn thấy bức ảnh lúc Lâm Kha mười bảy tuổi, lúc đó cô ấy còn trẻ, tuổi thanh xuân
sức sống dào dạt, khoé miệng luôn nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc. Nhưng người này
lại khác, trên tấm ảnh đen trắng, người đó khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh, phảng
phất một vẻ buồn bã bi thương, những biểu cảm tươi cười hạnh phúc trước kia
dường như chưa từng một lần hiển hiện.
"Đôi khi anh rất khâm phục anh Hai,
trước khi Lâm Kha sinh anh ấy tham gia một đợt diễn tập, lần diễn tập đó rất
thành công, còn chưa kịp báo tin vui về trong nhà thì đã nhận được tin Lâm Kha
khó sinh mà qua đời." Nói đến đây anh ngừng
lại, Lương Hoà muốn quay sang nhìn anh nhưng bàn tay lại bị anh siết chặt lấy,
biết lúc này cảm xúc anh đang dao động nên cô im lặng không nhúc nhích. Một lát
sau khi nói tiếp, giọng anh đã bình thường như cũ, "Lễ
tang là do anh Hai đứng ra lo lắng xử lý, rất gọn gàng, không ai có thể đoán ra
được điều gì hết. Nhưng anh biết, trong lòng anh ấy rất khổ sở, nếu không thì
cũng sẽ không xin chuyển đến đây, gần Lâm Kha lâu như vậy. Giống như sự khốn
khổ của một kẻ tù tội, thi hành án xong cứ tưởng là sẽ được giải thoát, nhưng
anh ấy cứ nhốt chặt lòng mình, có lẽ phải mất một thời gian rất dài. Anh hi
vọng, sẽ không phải là nhốt suốt cả cuộc đời."
Lương Hoà kinh ngạc, cô không tưởng tượng được, người
đàn ông hoà nhã hay cười ấy lại ẩn dấu một nội tâm cuồng nhiệt như thế,
lại quy định phạm vi để nhốt chặt chính lòng mình như thế. Nếu như anh ấy
có điều gì gọi là sai, thì cũng chỉ sai ở chỗ quá yêu Lâm Kha, bao dung cả tình
cảm hờ hững của cô ấy, tặng cho cô ấy hôn nhân, tặng cho cô ấy một đứa con,
dâng tặng cho cô ấy tất cả yêu thương và chiều chuộng. Lương Hoà giờ này cũng
chỉ có thể giống như Hoài Ninh, hy vọng sự tự tra tấn chính mình của Cố Hoài
Việt sẽ không phải là cả đời, bởi vì anh có quá nhiều lý do để bản thân được
hạnh phúc.
Còn người đàn ông bên cô thì sao? Lương Hoà ngẩng đầu
lên, hỏi một cách chậm rãi, "Vì thế, nên anh cũng ở
lại đây?"
Anh cười khẽ, trong nụ cười ấy cô lại nhìn thấy rõ
ràng sự chua xót, "Anh không vĩ đại như anh
ấy, nhưng cũng chỉ có cách này mới có thể cảm thấy bớt áy náy."
Nơi nào đó trong lòng cô bỗng nhiên dội một tiếng, đau
tới mức cô không thở được. Người phụ nữ ấy khiến cho cả hai người đàn ông đều
có cảm giác tội lỗi. Tình yêu cố chấp như vậy, có đáng không? Môi Lương Hoà run
run, nhưng khi bật ra câu hỏi thì lại rất nhẹ nhàng, "Bây
giờ, đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lương Hoà vừa dứt lời anh liền nghiêng đầu lại nhìn
cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú. Sự yên tĩnh trong đôi mắt ấy khiến cô an
tâm, bên hông bị kéo một cái, cả người liền đã bị vòng vào trong ngực anh. Chất
giọng trầm trầm lại vang lên từ đỉnh đầu cô, "Đã tốt
hơn nhiều lắm." Ngừng một lát anh lại nói tiếp, "Có
lẽ là vì anh quá vô dụng, phải cần thời gian quá dài." Anh nói
như giễu cợt chính mình.
Vô dụng ư?
Đây là từ mà anh có thể nói ư? Một người từng có can
đảm chống lại sự phản đối của gia đình bỏ đi nhập ngũ, sau đó lại thi được học
bổng sang học tại một trường quân sự nổi tiếng nhất nước Anh, một người từng
giành được huy hiệu Nữ Hoàng Anh mà có thể vô dụng ư? Đôi khi cô nghĩ, nếu như
khoảng cách giữa anh và cô không xa như vậy, nếu chênh lệch chỉ một chút thôi
thì tốt biết bao nhiêu, không cần cô phải băn khoăn phỏng đoán, cứ trực tiếp
hỏi thẳng, anh cũng sẽ không xem cô như một đứa trẻ cần phải quan tâm bảo bọc,
có lẽ như vậy, thật là tốt biết bao nhiêu.
Hôm sau Cố Hoài Ninh dậy rất sớm, từ năm rưỡi sáng đã
mặc quần áo đi ra ngoài. Trước khi đi anh còn không quên kéo chăn đắp lại cho
Lương Hoà, dặn cô cứ ngủ thêm một lát nữa. Nhưng làm sao cô có thể ngủ tiếp
được?
Lương Hoà chán nản ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa,
nhìn một lát lại chán nản thở dài, quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ tò mò
của Trương Hân, cô giật mình giống như bị người ta đọc được ý nghĩ, nhướn mày
nói, "Tập trung học bài đi."
Câu nói của cô chẳng hề có chút uy lực nào, cô bé
không hề sợ hãi, hưng phấn ghé sát vào cô hỏi, "Cô
Lương, cháu có thể gọi cô là chị không? Nhìn cô rất giống nữ nhân vật chính
trong mấy bộ phim trên tivi nha."
Lương Hoà trợn mắt kinh ngạc, chưa nghĩ ra cái gì để
nói thì Lâm Nhiên ngồi bên cạnh cốc đầu con gái một tiếng, cô bé Trương Hân mím
môi, ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế, tiếp tục học bài.
Lâm Nhiên cười gượng nhìn Lương Hoà, "Con
bé mấy hôm nay toàn xem phim ảnh, nói chuyện chẳng chú ý gì cả."
Lương Hoà cũng cười đáp lại. Lúc này có tín hiệu điện
thoại Lương Hoà vội vàng mở ra nghe. Người gọi tới là Cố Trường Chí, cô cung
kính chào ba một tiếng, ông dường như khá hài lòng ừm ừm vài câu.
Lúc này cô mới đột nhiên nhớ rằng ngày mai ông phải về
lại thành phố C, ngập ngừng một lúc Lương Hoà không biết nên nói cái gì với
ông, chỉ im lặng nghe ông nói, "Chiều mai ba sẽ đi thẳng ra
sân bay luôn, Hoài Ninh bận bịu công việc không có thời gian, con cũng không
cần ra tiễn."
Lương Hoà im lặng một lát, sau mới nói, "Con
muốn đưa ba đi."
Ông thở dài, cúp điện thoại.
Tiếng thở dài đó của ông như đánh thẳng vào tâm trạng
cô, buồn bực đến hoảng hốt. Qua lời nói của ông hôm qua, lần này ông đến đây có
lẽ ngoài việc đi thăm Diệp Tán lão tướng quân, chủ yếu vẫn là đi thăm hai vợ
chồng cô. Kết quả hai người lại khiến ông ra về trong nỗi thất vọng. Phận làm
con dâu Lương Hoà cảm thấy rất áy náy. Lâm Nhiên nhìn cô cười hì hì.
"Trước đây cô mới chỉ nhìn thấy Cố
lão gia có mấy lần, cứ tưởng một người đức cao vọng trọng không hay cười như
ông ấy đối với ai cũng là một bộ mặt nghiêm túc, không ngờ ông ấy cũng quan tâm
săn sóc tới cả con dâu." Nhìn vẻ
mặt đau khổ của Lương Hoà, Lâm Nhiên an ủi nói, "Cháu
mới đến đơn vị không bao lâu, có lẽ Hoài Ninh chưa muốn nói cho cháu biết, sợ
cháu không hiểu rồi lo nghĩ nhiều thôi." Cô lại nở cụ
cười, "Có điều, đối với đàn ông mình không cần
lúc nào cũng luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng, đôi khi cũng phải thử một
chút."
Thỉnh thoảng bắt nạt chồng, hoặc là giả vờ hờn dỗi
giận dữ một chút. Đây là điều mà Lâm Nhiên học được khi cùng xem mấy bộ phim
trên tivi với Trương Hân.