Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 17: Chương 17: Chó nhỏ lạc đường




Nghe được Trương Kỳ Kỳ nói Dương Hân rời đi, Mã Minh Lan mẹ Dương Hân có chút vui vẻ.

Ngô Ngọc Cần nói con gái Kỳ Kỳ của Trương lão nhị rất xinh đẹp, không nên giới thiệu cho con trai của bà. Bà vốn có chút ghét bỏ ba Trương Kỳ Kỳ chỉ là công nhân đường sắt, mẹ chỉ là nhân viên công tác xã, trong nhà cũng không có căn cơ gì. Hơn nữa Mã Minh Lan vừa thấy Trương Kỳ Kỳ, phát hiện cô tuy rằng xinh đẹp, nhưng là loại xinh đẹp dáng người cao gầy ngũ quan rực rỡ hào quang chói mắt, khôngphải loại tướng mạo ôn nhu hiền lành bà thích, liền có chút ít không thích, cho nên thấy con trai sớm rời khỏi, trong lòng bà trái lại rất vui vẻ.

Cơm trưa là dùng ở Đông Pha lầu, tổng cộng hai bàn, một bàn nam, một bàn nữ.

dùng xong cơm trưa trở lại Trương gia, Trương Băng Băng và Phương Chính Dương bắt đầu tổ chức mọi người đi làng du lịch Phương Chính Dương và Tô Khả mới mua chơi.

An Điềm Điềm thẹn thùng e lệ đồng ý.

Trương Kỳ Kỳ lại dùng lý do hẹn bạn bè không chịu đi.

Phương Chính Dương và Trương Hoằng Hoằng mới từ nhà vợ chạy về cùng khuyên Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ vẫn nói: "Hẹn người ta rồi, nói không giữ lời không tốt lắm." cô kiên trì phải đi về gặp bạn.

Tô Khả lúc này liền nói: "Tôi cũng phải trở về gặp người. Lần sau tổ chức lại đi!"

Bởi vì nhà Tô Khả có tiền nhất, Tô Khả lại là phú nhị đại có năng lực, cho nên bọn Trương Băng Băng cũng mơ hồ lấy anh làm chủ. anh vừa nói như vậy, Phương Chính Dương lập tức hỏi Trương Kỳ Kỳ: " Cuối tuần ngày nàoem được nghỉ?"

Trương Kỳ Kỳ có chút khó xử, hơi do dự.

cô còn chưa nói, Trương Hoằng Hoằng liền đặt cái đầu to mềm trên vai cô, làm nũng nói: "Chị Kỳ Kỳ, điđi! đi đi, Chị Kỳ Kỳ!"

Trương Kỳ Kỳ có chút bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: "Thứ bảy tuần sau." Trong vòng thân thích nhà cô, bởi vì nhà bác cả cô có tiền nhất, cho nên thân thích đều rất nịnh nọt bác cả cô, kể cả ba mẹ cô, nếu như Trương Hoằng Hoằng cũng đã nói như vậy, cô cũng không thể lên mặt, đành phải đi theo nhóm thân thích Phú Nhị Đại bọn này đi chơi một chuyến.

Thấy Trương Kỳ Kỳ phải rời khỏi, Tô Khả liền thản nhiên đứng dậy, làm ra vẻ muốn đi.

Thấy Tô Khả muốn đi, Phương Chính Dương cũng bố muốn rời đi.

Phương Chính Dương đang muốn vẫy tay gọi Trương Kỳ Kỳ, Trương Băng Băng đã mang theo An Điềm Điềm tới: "Chính Dương, dì tôi muốn cùng mẹ tôi dạo phố, cậu đưa Điềm Điềm trở về đi!"

Nhìn nhìn Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả đã ra khỏi sân, Phương Chính Dương đành phải nhìn An Điềm Điềm ngọt ngào động lòng người, nói: "Được!"

Sau khi ra khỏi cổng, Trương Kỳ Kỳ đi rất nhanh, rất nhanh liền đi tới chỗ ngoặt không thấy. tiểu khu bên ngoài nhà bác cả rất phồn hoa, thuê xe rất dễ dàng, cô chuẩn bị thuê xe về nhà.

Trương Kỳ Kỳ đi chưa được bao xa, một hồi tiếng động cơ nổ vang từ phía sau truyền tới, xe Tô Khả đuổi theo Trương Kỳ Kỳ.

Xe ngừng lại bên cạnh Trương Kỳ Kỳ.

Tô Khả ở ghế lái ấn ấn, đỉnh mui liền thu hết vào trong, xe của anh biến thành xe thể thao mở mui.

anh chẳng muốn nhiều lời, chỉ nhìn Trương Kỳ Kỳ, lạnh lùng nói: "Lên xe."

Trương Kỳ Kỳ chưa từng thấy Tô Khả khí thế cường đại như vậy, không tự chủ được mở cửa lên xe.

Mũi chân Tô Khả nhẹ nhấn bàn đạp chân ga một cái, xe thể thao phóng vút ra ngoài.

Trương Kỳ Kỳ ngồi ở chỗ đó, tạm thời vẫn chưa ổn định lại.

Ghế xe tòa có hơi rắn, không đủ thoải mái dễ chịu. Vị trí dây an toàn tuốt ở phía sau, Trương Kỳ Kỳ chăm chú nghiên cứu một phen, cuối cùng túm dây an toàn từ phía sau qua, tự mình thắt dây an toàn.

cô cũng không sĩ diện cãi láo, nói thẳng: "Cảm ơn anh, Tô Khả." Mặc dù có hiềm nghi không biết đối nhân xử thế, nhưng cô vẫn tình nguyện thuê xe trở về, cũng không muốn có quá nhiều liên quan tới Tô Khả ngoại trừ công việc.

Xe thể thao giảm tốc độ, kèm theo chấn động, Trương Kỳ Kỳ cảm nhận xe này và xe taxi hoàn toàn bất đồng, lần nữa ý thức được chênh lệch cực lớn giữa mình và Tô Khả, tâm tình dần dần bình tĩnh lại.

Điện thoại di động của cô vang lên.

Là người môi giới bất động sản.

Trương Kỳ Kỳ và người môi giới hẹn nửa giờ sau đi mỹ hảo gia viên xem phòng - - dù cho nội thành Trịnh thành kẹt xe lợi hại, cô cảm thấy dựa theo tính năng xe Tô Khả, sẽ chạy rất nhanh, nửa giờ nhất định có thể đến.

Nhưng Trương Kỳ Kỳ lại quên mất Tô Khả có thể lái xe thể thao như sên bò nước đi tiểu.

Nửa giờ sau, bọn họ vẫn còn ở trong Xa Hải của đường Lũng Hải. Tô Khả chính là không đi nhanh, từ đường Miên Phưởng rẽ vào đường Tung Sơn, sau đó lên đường Lũng Hải đang sửa chữa tàu điện ngầm, bắt đầu ở trong Xa Hải của đường Lũng Hải chậm rãi nhúc nhích.

Trương Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả, không dám oán trách, đành phải cười làm lành nói: "Chú nhỏ, đóng mui lại đi!" Ngồi trong xe Maserati nổi tiếng như vậy, ánh mắt của những tài xế ở bốn phía kia quả thực y như đèn pha, làm mắc cỡ muốn chết!

Tô Khả liếc cô một cái, rốt cuộc ấn nút.

Đợi Trương Kỳ Kỳ đi đến phòng trà hẹn gặp mặt, cô đã muộn một giờ.

Bởi vì cô chậm chạp không đến, người môi giới bất động sản vừa dẫn theo một người khách khác đixem phòng, bảo cô đến chỗ hẹn chờ mình.

Trương Kỳ Kỳ ở phòng trà ngồi xuống, vừa muốn gọi phục vụ, liền thấy Tô Khả thản nhiên đi đến.

Phòng trà có chút đơn sơ, chi phí cũng không cao, ngoại hình Tô Khả mặc quần áo cùng nơi đây khôngphù hợp, anh vừa tiến vào, khách nhân ngồi chơi trong phòng trà đều ngẩng đầu nhìn anh.

Trương Kỳ Kỳ vội vẫy tay ra hiệu Tô Khả tới đây.

Tô Khả ngồi xuống trước mặt cô.

Trương Kỳ Kỳ hạ giọng hỏi: "Xe của anh đậu ở đâu?" cô không tin chung quanh đây có bãi đỗ xe, vả lại cho dù có bãi đỗ xe, Tô Khả cũng không thể đi vào nhanh như vậy.

khuôn mặt tuấn tú của Tô Khả bình tĩnh cực kỳ: "Tôi ngừng ở ven đường rồi."

Trương Kỳ Kỳ vội vàng đứng lên nhìn ra phía ngoài.

Xuyên qua kính phòng trà, cô nhìn thấy chiếc xe thể thao màu rượu đỏ của Tô Khả rêu rao đậu ở bên đường phía ngoài phòng trà.

Trương Kỳ Kỳ đã thông bộ não không đường về của thổ hào: "... anh không sợ cảnh sát dán giấy phạt?"

Tô thổ hào không quá để ý: "Tôi có tiền. không phải có câu nói "Vấn đề có thể sử dụng tiền giải quyết ; đều không phải là vấn đề" sao?"

Trương Kỳ Kỳ: "..."

Môi giới bất động sản còn chưa tới, Trương Kỳ Kỳ liền chọn chọn Mao Tiêm.

Người phục vụ đặt ấm trà trên bàn, Trương Kỳ Kỳ đang muốn châm trà, Tô Khả cầm lấy cái ly trước mặt anh, nhìn nhìn miệng ly, lại nhìn đáy ly, lông mày cau lại.

Trương Kỳ Kỳ: "... Ngại bẩn thì đừng uống." Dù sao không phải mời anh uống.

Tô Khả ngẩng đầu nhìn cô một cái, úp ly lên trên bàn thủy tinh, thật đúng là không có ý định uống.

Trương Kỳ Kỳ: "... Chú nhỏ, ngài rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Nhà anh làm ăn lớn như vậy, tại sao phải rảnh rỗi đi theo tôi như chó nhỏ lạc đường thế?

Tô Khả không nói chuyện, lấy điện thoại di động ra bấm bấm, dường như xem tin nhắn, sau đó liền gật đầu, đứng dậy đi ra.

Trương Kỳ Kỳ: "..."

Qua thời gian hẹn, người môi giới bất động sản còn chưa có tới. Trương Kỳ Kỳ gọi cho cô ta mấy cuộc cho điện thoại, đều là "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tạm thời không cách nào liên lạc được, xin gọi lại sau".

Trương Kỳ Kỳ có chút tức giận, đang định dùng di động mở tin tức tìm phòng cho thu, điện thoại liền vang lên.

Là Tiểu Huệ gọi tới.

Tiểu Huệ nói ba mẹ Tô Khả dẫn vợ chồng Tô Di đi Hồng Kông mua sắm, bảo cô ta đi theo xách giỏ, bây giờ đang ở sân bay Tân Thành, bảo cô ta gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ, bảo Trương Kỳ Kỳ sáng tối đinấu cơm cho Tô Khả, tiền công như cũ.

Trương Kỳ Kỳ: "..." Sao cảm thấy chuyện phát triển kỳ quái như thế nhỉ!

Chuyện khiến Trương Kỳ Kỳ phiền lòng không chỉ có nhiêu đó.

Đợi cô về tới nhà đã năm giờ rưỡi.

Vừa vào cửa, Trương Kỳ Kỳ đã cảm thấy bầu không khí trong nhà không hợp lắm - - mẹ hầm hừ ngồi ở trên sô pha dài phía tây, Trương Lâm Lâm ôm Tiểu Trân ngồi ở ghế sofa đơn phía bắc, Tiểu Trân đang ở khóc.

Trương Kỳ Kỳ cũng không nóng nảy, chậm rãi đặt túi xách lên tủ giày, khom người cởi đôi giày để vào trong tủ giày, lại mang dép lê xong, lúc này mới hỏi: "anh, làm sao vậy?" mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, đại khái chỉ có người đàn ông kẹp ở giữa kia mới công bằng.

Trương Lâm Lâm nhìn thấy em gái như thấy được cứu tinh, vội cầu cứu nói: "Kỳ Kỳ, mẹ không muốn Tiểu Trân sinh thiếu tháng!"

Trương Kỳ Kỳ: "..." cô cũng hiểu được Tiểu Trân còn chưa kết hôn, hôn sự cũng chưa có bàn xong, lớn bụng liền không thích hợp. cô tuy rất phiền Tiễn Tiểu Trân lấy em bé trong bụng áp chế người nhà cô, nhưng mà đây là anh của cô không cẩn thận gây họa, em bé trong bụng Tiểu Trân là vô tội, anh của côcùng nhà cô nhất định phải chịu trách nhiệm.

cô trước đi toilet rửa tay, lúc này mới đi đến bên cạnh mẹ mẹ ngồi xuống.

Mẹ Kỳ kỳ cũng muốn kể với con gái, lôi kéo cô xí xô xí xào kể lể liền: "cô ta muốn kết hôn, mẹ cũng đồng ý. Thế nhưng có mấy thứ chúng ta làm không được: một, nhà ở không có khả năng thêm tên của cô ta; hai, lễ hỏi cửu ngũ chí tôn trong nhà ra không nổi; ba, bà nội con đồng ý mua xe cho anh con, nhưng chỉ có thể mua mười vạn trở xuống, vẫn là trước dùng tiền bà nội con chuẩn bị cho con và anhcon kết hôn. Bà không đồng ý, không đồng ý chúng ta sẽ không nói chuyện kết hôn, bỏ em bé trong bụng đi, dù sao cũng chưa đầy ba tháng!"

Trương Kỳ Kỳ nghe xong mẹ nói như vậy, cô liền biết mẹ đây là muốn cò kè mặc cả với Tiễn Tiểu Trân, chuyện sẽ giải quyết chu đáo.

cô cố ý trầm ngâm một chút: "Ngay cả năm vạn đồng bà nội chuẩn bị đồ cưới cho con cũng phải dùng sao?" bà nội cô bởi vì di dời tái định cư, trong tay có chừng trên dưới một trăm vạn, cũng đã sớm nóiđợi cô và Trương Lâm Lâm kết hôn, một người cho năm vạn đồng. Nhưng cô không dự định kết hôn, hơn nữa cô đã sớm nghe mẹ nhiều lần nhắc tới số tiền kia, nói con gái gả đi ra ngoài cũng giống như tát nước ra ngoài, số tiền kia cho anh cô thôi, cũng coi như nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Mẹ Kỳ Kỳ, Trương Lâm Lâm và Tiễn Tiểu Trân nghe vậy, lập tức cùng chung mối thù đứng cùng mộttrận tuyến. Mẹ Kỳ Kỳ vội nói: "Ai, Kỳ Kỳ, sắp sáu giờ rồi, con còn không đi Tô gia nấu cơm? Đừng chậm trễ đồ ăn người ta, mẹ hỏi mẹ Tô Khả, nói một ngày cho con 600 đồng mà!"

Trương Lâm Lâm cũng nói: "Kỳ Kỳ, mau đi đi!"

Khuôn mặt đầy nước mắt của Tiễn Tiểu Trân cũng cố mỉm cười: "Kỳ Kỳ, đừng lo lắng chúng ta, đều là chuyện nhỏ, em mau đi đi!"

Trương Kỳ Kỳ cười cười, đứng dậy nhận cái túi đồng phục mẹ đưa, thay giày đi ra.

Trong sân tiểu khu có một gốc cây ngô đồng, lúc Trương Kỳ Kỳ đi qua, một trận gió thu thổi qua, mộtphiến lá ngô đồng khô héo đọng lại ở đầu cành rơi xuống, đụng trên đầu Trương Kỳ Kỳ một cái, rơi trênmặt đất.

Trương Kỳ Kỳ đưa tay sờ, lúc tay lướt qua má, nước dính vào tay.

cô cũng không biết mình khóc lúc nào.

Trương Kỳ Kỳ dùng sức lau nước mắt một cái, nghĩ thầm: rõ ràng đã biết kết quả, vì sao còn muốn ôm hi vọng?

cô mở to hai mắt, làm nước mắt dính trên lông mi rơi xuống. Trong lòng hạ quyết tâm: buổi tối phải tiếp tục liên hệ môi giới tìm phòng ở, nhất định phải sớm chuyển ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.