Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 51: Chương 51: Máu chó




Trương Kỳ Kỳ chưa bao giờ không biết mình sẽ gặp phải cục diện khó xử trước mắt này, cô lập tức ngừng thở, đại não chuyển động nhanh như gió, tìm kiếm biện pháp giải trừ xấu hổ trước mắt này.

Sau khi Trương Kỳ Kỳ ngừng thở hai giây, Tô Khả liền biết cô đã tỉnh.

anh rũ mắt xuống, duỗi tay ôm đầu Trương Kỳ Kỳ, ngón tay thon dài ở trên đầu Trương Kỳ Kỳ nhẹnhàng vỗ về, dáng vẻ vô cùng săn sóc.

Đến lúc này, Trương Kỳ Kỳ vẫn không tin Tô Khả lại có thể hèn hạ như vậy, chân tay chỉ luống cuống một lát, cô tranh thủ lúc xe dừng đèn đỏ lắc lư một chút liền rất tự nhiên giả vờ tỉnh ngủ, lại phát hiệnTô Khả giống như đang xoa bóp cho mình, trên thực tế ấn chặt đầu cô, cô căn bản không nhúc nhích được!

Trương Kỳ Kỳ sắp bị Tô Khả cho làm tức chết!

cô con giun xéo lắm cũng oằn quyết định không cần nhịn nữa, giãy giãy thì phát hiện cũng không cách nào giãy giụa khỏi hai tay giam cầm của Tô Khả được, liền chuyển đổi phương hướng lui ra bên ngoài một chút, sau đó cái mũi nhắm ngay bộ vị đang có phản ứng của Tô Khả dùng sức đụng tới.

Nước mắt Tô Khả lập tức trào ra, anh đau đến không thở nổi, buông lỏng Trương Kỳ Kỳ đang co lại thành một đoàn ra, im lặng thở hổn hển, chịu đựng đau đớn dữ dội.

Trương Kỳ Kỳ đánh giá thấp độ cứng bộ vị kia của Tô Khả, cái mũi đụng vào thứ cứng như gỗ, nước mắt cũng chảy ra.

Tôn Thừa Tông từ trong kính chiếu hậu phát hiện Tô Khả rơi nước mắt, mà Trương Kỳ Kỳ vuốt cái mũi, trong đôi mắt to nước mắt dập dờn, dường như cũng đang khóc.

anh cảm thấy Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ rất kỳ quái, cũng không dám nhìn nhiều, lặng lẽ tăng tốc độ xe.

Trương Kỳ Kỳ dần dần hết đau. cô hận hận trừng Tô Khả, chuyển đến vị trí cách anh xa nhất.

Nhưng cô vẫn nhịn không được nhìn Tô Khả, thấy anh đau đến mặt mũi trắng bệch, lông mi dài rậm cũng khẽ run, đã biết rõ anh thật sự đau lắm, cũng có chút sợ hãi, lại dịch trở về, tiến tới thấp giọng nói: "Tô Khả, phía trước chính là Lục Viện, anh dẫn em đi xem đi!"

Tô Khả lắc đầu, ra hiệu không cần.

Trương Kỳ Kỳ nhìn nhìn Tôn Thừa Tông lái xe phía trước, hạ giọng: "Nếu như tương lai anh vô sinh không sinh được, anh đừng trách em đó!"

Tô Khả: "..." anh đau đến mức ngay cả nói cũng lười.

Đến biệt thự Đế Hồ của Tô Khả, Tôn Thừa Tông dừng hẳn xe, lo lắng trùng trùng nhìn Trương Kỳ Kỳ đỡ Tô Khả đi vào biệt thự, vội đuổi theo mau hỏi: "Tô tổng, tôi dẫn anh đi - - "

"không cần!" Tô Khả hít sâu một hơi, "Cậu đi sân bay Tân Thành đón mẹ tôi và và Lâm Lỗi đi, nói hết hôm nay tôi mệt quá, không trở về Cẩm Tú viên!"

Tôn Thừa Tông dừng bước, trơ mắt nhìn cửa biệt thự ở trước mặt anh ta đóng lại, đành phải xoay người lại sắp xếp nhóm vệ sĩ ở phòng khách lầu tây, lúc này mới lái xe đi ra.

Biệt thự cửa vừa đóng lại Tô Khả liền dựa cả người lên trên người Trương Kỳ Kỳ.

anh cao 1m85, tuy rằng hơi gầy, trọng lượng cũng không nhẹ, Trương Kỳ Kỳ đành phải cố gắng đỡ anh.

cô sờ lên cái mũi đã sớm không còn đau của mình, cái mũi mình quả thật là đuối lý, đối đãi Tiểu Tô quá tàn nhẫn, liền đỡ Tô Khả ngồi trên ghế sofa.

Tô Khả cả người vô lực dựa vào ghế sofa, nhưng duỗi ra hai tay: "Khăn ướt."

Trương Kỳ Kỳ ngoan ngoãn rửa tay trở về, từ trong hộp khăn ướt tiêu độc trên bàn trà rút ra hai tờ khăn ướt, cẩn thận lau tay cho Tô Khả.

Tô Khả sắc mặt tái nhợt, mặt không thay đổi duỗi ra ngón tay thon dài phối hợp, giống như đang chịu cực hình khó chịu nhất trên đời vậy, nhưng trong lòng lại tê tê dại dại, cực kỳ thoải mái.

Trương Kỳ Kỳ giúp anh lau tay xong, lại ngâm cho anh một ly trà bưng tới.

Thấy Tô Khả ngay cả uống trà thậm chí còn muốn cô đút, Trương Kỳ Kỳ rốt cuộc nhịn không được: "không phải là đụng một cái thôi sao, đau dữ vậy à?"

Tô Khả sóng mắt lưu chuyển nhìn cô, đôi mắt ướt nhẹp, nhìn giống như muốn khóc: "Nếu không, anhđụng em một chút thử xem?"

Trương Kỳ Kỳ cười ngượng: "... Em không không phải là bộ phận yếu ớt kia?"

Lúc này bất quá mới hơn hai giờ chiều, Tô Khả liền tuyên bố anh đói bụng.

Trương Kỳ Kỳ bởi vì đuối lý, đành phải đi phòng bếp làm cho Tô Khả một chén cháo yến mạch.

Lúc Tô Khả ăn cây yến mạch cháo, Trương Kỳ Kỳ móc điện thoại ra, phát hiện phía trên có hai mươi bốn cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là mẹ cô gọi, ngoài ra còn có ba tin nhắn, cũng đều là mẹ cô nhắn tới, một tin so với một tin từ ngữ cương quyết, tin nhắn cuối cùng là - - "Trương Kỳ Kỳ, dám để mẹ bực bội khôngxuống đài được, có gan con đừng trở về!"

Trương Kỳ Kỳ vừa xem hết tin nhắn, liền lại có điện thoại gọi đến- - là ba ba!

Ông khẩn trương nhắn nhủ Trương Kỳ Kỳ: "Con hôm nay sao lại chọc giận mẹ hả? bà bị chọc giận rồi, tìm con bốn phía kìa!"

Trương Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua Tô Khả, hạ giọng nói: "... Cha, chuyện này nói rất dài dòng..."

Cha Kỳ Kỳ vội dặn dò cô: "Buổi tối con đừng về nhà, đi nhà bác cả hoặc nhà cô út ở một đêm, mẹ con hiện tại chính là thời kỳ mãn kinh, hai cha con ta trước chớ chọc bà ấy, ba cũng thay ca đêm với người khác, hai ngày này cũng không trở về nhà..."

Trương Kỳ Kỳ biết rõ mẹ hiện tại hay nổi giận, buổi tối còn mất ngủ kinh niên, hẳn là triệu chứng thời kỳ mãn kinh, cô suy nghĩ một chút bộ dạng đáng sợ của mẹ nổi giận mấy ngày hôm trước, vội nói: "Cha, con biết rồi! Con đi nhà bác cả ở, qua mấy ngày sẽ trở về!"

Tô Khả ở bên cạnh nghe rành mạch cuộc đối thoại giữa Trương Kỳ Kỳ và cha cô, trên mặt mặc dù không có biểu tình, thế nhưng trong lòng lại nhảy nhót hoan hô. anh chậm rãi nhìn Trương Kỳ Kỳ, sau đó lại rũ tầm mắt xuống, trong lòng bắt đầu lặng lẽ tìm cách.

Trương Kỳ Kỳ bưng cái chén không trở về phòng bếp, vừa rửa chén vừa nghĩ buổi tối đi đâu ở. cô và bà nội thân nhất, thế nhưng bà nội ở chung nhà bác cả, cô qua đi ở, chỉ sợ bác cả gái mất hứng; nhà cô út là một căn trên lầu bốn, ngược lại có thể ở, hộ khẩu của cô vẫn còn trong hộ khẩu nhà cô út, nhưng dượng út thích uống rượu, ở nhà cô út cũng không quá thuận tiện; mẹ của cô là con gái một, bà ngoại ông ngoại đã qua đời, hai cậu đều ở bên ngoài; bạn học cấp 3 ngoại trừ Hồ Hiểu Đông, những người khác cũng không liên hệ...

Nghĩ tới đây, Trương Kỳ Kỳ tâm tình lập tức ảm đạm, cảm giác thiên hạ rộng lớn, lại không có chỗ cho cô dung thân.

cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phía sau phòng Tô Khả là một bãi cỏ lớn, lúc này cũng bị truyết trắng bao trùm, nhìn rất là hoang vu, giống như tâm tình cô lúc này.

Trương Kỳ Kỳ cũng không có ý định xem mắt nữa, cô quyết định thuê phòng chuyển ra ngoài ở.

Thấy Trương Kỳ Kỳ tới, Tô Khả "Ti ti" hít một hơi lạnh, ngẩng đầu chán nản nói: "anh còn rất đau, lên lầu nghỉ ngơi một chút đã."

Dứt lời, anh chờ Trương Kỳ Kỳ nhanh mồm nhanh miệng phản bác anh, ai biết Trương Kỳ Kỳ rất bình tĩnh: "Em đỡ anh lên lầu."

Tô Khả mở trừng hai mắt, biết thời biết thế để Trương Kỳ Kỳ đỡ anh lên lầu.

Sau khi đi vào phòng ngủ, trên mặt Tô Khả làm ra vẻ ẩn nhẫn biểu lộ, sau đó chậm rãi xoay người lại, đưa lưng về phía Trương Kỳ Kỳ cởi áo ngoài lên giường, kéo chăn phủ lên người mình.

Trương Kỳ kéo hết rèm xuống, ngồi xuống ghế sa lon trước giường: "anh ngủ đi, em ở đây với anh, chờ anh hết đau em sẽ đi."

Bởi vì màn bị kéo xuống, trong phòng rất tối, Tô Khả "ừ" một tiếng, trong bóng tối mắt anh rực rỡ như bầu trời đêm đầy sao.

Trương Kỳ Kỳ lấy điện thoại di động ra, mở ra 58 đồng thành, đang muốn xem một chút tin tức nhà cho thuê, lại nghe thấy Tô Khả vừa ẩn nhẫn rên rỉ một tiếng, lập tức lo lắng - - Tô Khả đau lâu quá vậy, thậtchẳng lẽ bị cô đụng hư?

cô vội vàng đứng dậy đi tới, cúi người hỏi Tô Khả đang đau đến mức vùi mặt vào gối nằm trắng như tuyết: "thật sự rất đau sao? Em dẫn anh đi bệnh viện nhé!"

"không đi!" giọng buồn buồn của Tô Khả truyền ra.

Trương Kỳ Kỳ hít sâu một hơi: "anh .. Cho em xem tí đi!"

Tô Khả đưa tay ấn sáng đèn đầu giường, xốc chăn lên.

Trương Kỳ Kỳ: "..."

cô đâm lao phải theo lao, đành phải tiến tới nhìn.

Lúc này trên người Tô Khả chỉ mặc mỗi áo sơmi rộng thùng thình, chỗ áo vạt áo sơmi mơ hồ lộ ra đồ lót trắng như tuyết, mà viên tròn bởi vì đau đớn ngủ đông buồn thiu rủ xuống, cũng đủ lớn.

Trương Kỳ Kỳ lặng lẽ giương mắt nhìn Tô Khả.

Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt tuấn tú của Tô Khả giống như mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, mặt mày xinh đẹp vô cùng, mũi cao thẳng, môi mỏng mím thật chặt... anh thật sự là một người đàn ông rất tuấn tú...

Nghĩ tới người đàn ông cấp bậc nam thần bởi vì cô mà có khả năng từ nay về sau bất lực đến nỗi vô sinh vô dục thậm chí tuyệt hậu, Trương Kỳ Kỳ cũng có một tí áy náy, cô nằm lỳ ở trên giường, đưa tay muốn đi cởi đồ lót Tô Khả, nhìn nhìn vết thương của Tô Khả, rồi lại sợ thấy không rõ, liền mở đèn pin trên điện thoại di động.

Tô Khả đang đầy cõi lòng chờ mong, nhưng khi nhìn thấy tay Trương Kỳ Kỳ sờ soạng điện thoại di động lại muốn đụng chỗ này của anh, thật sự nhịn không được: "Em đi rửa tay đi!"

Trương Kỳ Kỳ: "..."

cô hậm hực nhìn Tô Khả, căn bản không có ý định đi rửa tay, mà là từ trong hộp giấy trên tủ đầu giường rút ra hai tờ khăn giấy bao lấy tay phải ngón tay, sau đó dùng tay trái nắm chặt đồ lót Tô Khả.

Sau khi quan sát ba giây đồng hồ, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy màu sắc chỗ đó của Tô Khả đều đều, giống như rất bình thường, liền mang theo tinh thần khoa học tìm tòi cách khăn giấy đẩy một cái.

Nhìn bộ vị của Tô Khả rất nhanh liền có tinh thần, Trương Kỳ Kỳ oán hận liếc mắt nhìn chằm chằm Tô Khả đang khẩn cầu cô, sau đó cúi đầu nhìn lại một chút, buông lỏng đồ lót Tô Khả ra, đưa tay kéo chăn giúp anh đắp lên, xoay người lại liền rời khỏi.

Tô Khả không dám giả bộ bệnh nhõng nhẽo nữa, vén chăn lên liền nhảy xuống giường, từ phía sau bổ nhào qua, ôm lấy Trương Kỳ Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.