Chào Buổi Sáng, Nhan Tiểu Thư

Chương 3: Chương 3




Bất kể Nhan Noãn giở trò vô sỉ đến thế nào, buổi tối vẫn bị Lương Vũ Mạc kiên quyết kéo đến quầy bar nơi hai người lần đầu gặp mặt, cảnh sắc hai bên lung linh sáng lóa, dọc đường đi Nhan Noãn ngồi ở ghế bên cạnh tài xế nhận được điện thoại của mẹ, Lương Vũ Mạc tiếp tục lái xe, Nhan Noãn suy nghĩ một chút rồi đồng ý, tựa đầu nghiêng về phía bên kia.

Thất thất bát bát một hồi, mẹ liền hỏi một câu: “Tiểu Noãn, dạo này con cùng Tề Dương ra sao rồi?”

Cô sửng sốt một chút, siết chặt điện thoại di động trong tay: “Không có như thế nào hết.”

“Mẹ thấy hai đứa không bằng về đây một chuyến đi, thương lượng chuyện đám cưới một chút, thằng bé Tề Dương kia thật tốt, gia cảnh không tệ mà người cũng không tồi......”

“Mẹ, ” Cô nhịn không được chen ngang: “Chuyện này của con mẹ không cần quan tâm, tự con biết phải làm gì, ai, con mới bao nhiêu tuổi chứ, mẹ cứ ngày ngày thúc giục như vậy, con còn phải làm việc nữa mà.”

“Con bé ngốc,” Mẹ cô lại bắt đầu nói lời thâm thúy sâu xa, lấy tình để cảm động, lấy lý để nói rõ: “Phụ nữ sinh con muộn sẽ không tốt, con không thông minh, mẹ cũng phải chịu tội, bây giờ dạo này, ôi, con gái làm việc tốt không bằng gả được cho chỗ tốt, mẹ biết con có thể duy trì, nhưng dù sao cũng phải xử lý, con cùng Tề Dương không phải đã đến bước này rồi sao, mẹ thấy tháng sau hai đứa cứ về đây một chuyến đi.”

Nhan Noãn cầm điện thoại trong tay, không biết nên nói sao nữa, cô nhìn mình trong gương chiếu hậu, trang điểm xinh đẹp, gương mặt dễ nhìn, vóc người không biết đã nhận được bao nhiêu lời khen ngợi quá đáng, vì sao Tề Dương lại không thể chờ được chứ?

Còn thiếu mỗi bước này, Tề Dương lại không thể chờ được, nói trắng ra thì anh ta vẫn chưa đủ yêu cô mà thôi.

Đạt được mục đích ứng phó với mẹ xong, Nhan Noãn ngước nhìn Lương Vũ Mạc, không biết cuộc nói chuyện vừa rồi anh ta đã nghe được bao nhiêu, thế nhưng vừa quay sang cô liền đối diện với ánh mắt sạch sẽ, lại có chút dịu dàng, xen một chút xấu xa hài hước của anh.

“Anh chờ được nghe em hát đã lâu rồi, Nhan Noãn.”

Kết quả cuối cùng, Nhan Noãn không thể không mất mặt xấu hổ đứng trên sân khấu ở quán bar T ca hát, nếu hát những lời ca bình thường thì không sao, Lương Vũ Mạc lại bắt cô phải hát bài ‘Khách quan không thể’, làm Nhan Noãn thiếu chút nữa phun cả búng máu ra bên ngoài. Là một mỹ nữ của thành phần trí thức trong xã hội, cô thế mà phải hát cái loại bài ca tốn nước bọt này, thật hận Lương Vũ Mạc chết đi được.

Lương Vũ Mạc đứng dưới sân khấu nở một nụ cười ôn nhã với cô, khí chất nổi bật không quá hòa hợp với loại quán bar này: “Không biết tiểu cường trong nhà đã diệt sạch hay chưa, bằng không tối nay em tự mình đi xem thế nào?”

Cô nhắm mắt cầm micro lên, dùng ánh mắt như đao sắc từng nhát từng nhát quét về phía anh.

2.

Hát xong ca khúc, Nhan Noãn nhanh chóng rời khỏi sàn nhảy đi đến quầy bar gọi một ly rượu, không ngừng uống.

Lương Vũ Mạc ngồi ngay bên cạnh, lúc cô chuẩn bị cầm chén thứ hai lên liền vươn tay đè lại: “Con gái uống quá nhiều rượu không tốt cho thân thể, về sau đừng uống nữa.

Cô liếc xéo anh một cái, thật muốn cho kẻ này một cú ném qua vai: “Công việc của tôi cần phải ký hợp đồng, lúc xã giao ngày nào cũng uống rượu.”

“Vậy bỏ việc đi, anh sẽ nuôi em.”

“Nói nghe đơn giản nhỉ.” Cô hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường, đầu năm nay đàn ông nói cái gì cũng đều dễ nghe hết.

“Chất xúc tác thay thế cho cồn trong cơ thể phái nữ ít hơn đàn ông, độ nguy hại so với phái nam lớn gấp hai lần, dễ dẫn đến việc thiếu hụt Vitamin và làm gan tổn thương, hooc-môn sinh dục trở nên dị thường, dinh dưỡng không đầy đủ khiến đại não bị tổn hại, thậm chí xuất hiện tình trạng kinh nguyệt thưa thớt, âm đạo kém bôi trơn, nghiêm trọng hơn sẽ ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của thai nhi giai đoạn cuối.” Lương Vũ Mạc nói xong liền mỉm cười: “Phụ nữ cần phải biết tự quý trọng bản thân mình.”

“......”

Nhan Noãn nheo mắt lại, đặt ly rượu xuống, giờ cô chỉ nghĩ muốn dội thẳng một ly rượu lên người anh thôi, anh ta thật sự chỉ là bác sĩ ngoại khoa sao, ngay cả vấn đề tư mật như vậy mà cũng dùng bộ mặt nghiêm túc thế để nói.

Hai người ngồi được một lúc, Nhan Noãn đi đến phòng vệ sinh, vừa bước vào toilet nữ đã nghe thấy những tiếng ừ ừ a a của một cô gái từ phòng bên cạnh truyền tới. Cô ngừng một chút liền bĩnh tĩnh đứng trước gương trang điểm lại. Uống một chút rượu, lại còn hát loại ca khúc ngây thơ như vậy, vì con gián mà bị bức bách đến mức này, đều tại người đàn ông kia làm hại hết.

Cô còn chưa trang điểm xong, cánh cửa của phòng kế bên đã mở, một nam một nữ, quần áo xộc xệch, thỏa thích tràn trề đi ra, Nhan Noãn nhìn thẳng vào trong gương, những ngón tay đang cầm bánh phấn khẽ run nhè nhẹ.

Nam là chồng của người bạn tốt đang mang thai của cô, nhưng nữ không phải là cô ấy.

Nhan Noãn được giáo dục tốt từ nhỏ nên không biết phải dùng cái từ gì để mắng người, lúc này đây trong đầu cô chỉ có SHIT, SHIT, và SHIT.

Bạn tốt của cô, người bạn tốt nhất của cô, người bạn tốt luôn mỉm cười tràn ngập hạnh phúc.

Người đàn ông kia cũng nhìn thấy Nhan Noãn, hắn hơi kinh hãi, sắc mặt thay đổi, còn cô gái thì lại chưa kịp phản ứng, nắm lấy tay áo hắn tiến đến gần, dùng loại ánh mắt đầy khiêu khích và địch ý nhìn Nhan Noãn đi giầy cao gót, xách túi đang chăm chú nhòm vào tình nhân của ả.

“Ôi chao, cái cô này......”

Cô nàng còn chưa nói xong, Nhan Noãn đã quyết định thật nhanh, cầm bánh phấn trong tay nhét vào miệng ả, sau đó xoay người dùng đòn ném qua vai chớp nhoáng xử lí người chồng của bạn tốt, túi xách trong tay không ngừng đập xuống: “Anh đối xử rất tốt với cô ấy ư, thế à? Cô ấy ở nhà sinh con cho anh, anh đối xử tốt với cô ấy sao?” Cô còn chưa nói hết vành mắt đã đỏ hoe, tức giận đến toàn thân run rẩy, một cước vung lên định đạp vào chỗ đó của hắn nhưng bị một lực từ đằng sau kéo lại.

“Anh......” Tay chân cô vung vẩy trong không trung, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông vừa mới bò dậy: “Đừng để cho tôi thấy anh lần nữa! Ngày mai cứ ở đó mà chờ giấy mời từ tòa án đi! Ngày mai tôi nhất định thiến anh!”

“A Noãn.”

Người đàn ông đang giữ lấy cô chợt khẽ kêu một tiếng, cô cứng người, tiếng nói ấy nong nóng bên tai nghe vô cùng quen thuộc, người sau lưng lại lặp lại một lần, “A Noãn.”

Cô như bị sét đánh trúng người, mắt mở thật to, rơi vào khoảng trống phía trước.

Một lát sau, bả vai cô mềm xuống, lông mi và ngón tay cũng rũ lại, tiếng nói thoát ra từ kẽ răng lạnh lùng nặn từng từ một: “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi, Tề Dương.”

3.

Lương Vũ Mạc rất ít khi hút thuốc, mặc dù anh cảm thấy hút thuốc lá rất thoải mái.

Trên lý thuyết chính mình là một người từ trước tới nay có sinh hoạt luôn được giới hạn, ăn uống cùng làm việc và nghỉ ngơi đều được tiết chế.

Có điều trăng đêm nay thật đẹp, mời gọi anh dừng lại hưởng thụ một lần.

Anh đứng ở ban công tầng hai của quán bar thưởng thức màn đêm, ngón giữa kẹp điếu thuốc, mùa hè ẩm ướt, tiếng bước chân trên sàn gỗ đặc biệt âm trầm.

Người đàn ông mang bộ mặt sa sầm xuất hiện phía sau lưng anh.

“Tôi đã làm theo những gì anh nói, hài lòng rồi chứ?”

Lương Vũ Mạc ngẩng đầu, vẫn như cũ nhìn ánh trăng, nhàn nhã thả lỏng ánh mắt mình, một lát sau mới quay đầu nhìn sang, khẽ cười, ánh trăng mông lung chiếu lên gương mặt: “Làm phiền anh rồi, Tề tiên sinh.”

Tiếng của Tề Dương lạnh lùng, lông mày nhíu lại: “Vậy hãy đem chuyện anh đáp ứng làm đi.”

“Đương nhiên, chẳng qua Tề tiên sinh vẫn nên tự mình đi một chuyến đến cục thuế vụ thì sẽ tốt hơn, cho dù việc này không liên quan đến địa bàn của tôi thì 20% thu nhập từ thuế đó vẫn là do thủ hạ dưới tay cha anh trộm được, đến lúc đó tra ra thì Lương mỗ sẽ không tiện xử lí, mà Tề tiên sinh có ngồi tù cũng không giải quyết được chuyện gì.” Lương Vũ Mạc nói chuyện hết sức nhẹ nhàng lịch sự, Tề Dương híp mắt nhìn đôi môi mím chặt của anh, hắn làm sao quên được, kẻ họ Lương thường xuyên xuất hiện trên truyền hình này chứ.

Cô gái kia, sao lại đi chọc phải loại đàn ông đáng sợ như vậy.

Thực ra thì không phải chỉ là thùy mị xinh đẹp hơn một chút thôi sao, bạn gái hiện giờ bên cạnh hắn vừa có tiền lại có thế, trên giường nhiệt tình như lửa, so với Nhan Noãn tốt hơn rất nhiều, công ty lúc này cũng đang phát triển, ai ngờ lại xảy ra loại chuyện như thế.

“Anh có thể đi rồi, chuyện kia tự sẽ được thu xếp thỏa đáng.” Tròng mắt Lương Vũ Mạc chậm rãi nói: “Không cho phép xuất hiện trước mặt cô ấy thêm lần nữa.”

4.

Lúc Nhan Noãn tìm thấy Lương Vũ Mạc thì anh vẫn đang hút thuốc lá, làm bác sĩ ngón tay thường rất đẹp, từng khớp xương sạch sẽ rõ ràng, cô cầm túi xách đứng trước mặt anh, khóc đến toàn bộ phấn trang điểm đều mất sạch, sợi tóc bay trong không khí dính lên gò má ướt đẫm.

Lương Vũ Mạc nhả một vòng khói từ từ bước đến, vươn cánh tay ra, Nhan Noãn chỉ khẽ cúi đầu xuống, đã thấy mình ở trong ngực anh rồi.

“Thế nào,” Anh vuốt ve dọc theo mái tóc dài của cô: “Bị người ta bắt nạt?”

“...... Bị anh bắt nạt.”

Khóe miệng Lương Vũ Mạc vô ý thức cong lên: “Sao anh lại bắt nạt em chứ.”

“......” Cô chôn mình trong ngực anh không lên tiếng đáp lại, Lương Vũ Mạc chờ một lúc mới nói ra đáp án mà lòng mình đã sớm biết: “Gặp phải người không nên gặp rồi sao?”

Nhan Noãn khẽ cấu anh một chút.

Cô vẫn còn nhớ rõ mới vừa rồi, Tề Dương, người đàn ông cô yêu năm năm đã cùng cô thản nhiên nói lời từ biệt. Khi một người đã từ bỏ thì cái gì cũng sẽ không cần, từng ly từng tý của cô đều không thèm để ý, cho dù cô có khàn giọng cầu xin cũng sẽ không nhìn cô thêm một lần, Nhan Noãn chợt hiểu ra, liền cho anh ta một bạt tai ngay tại chỗ, rồi cười cợt nhìn hắn, xoay người sải bước rời đi trên đôi giày cao gót, không chút dây dưa dài dòng, chẳng qua khi rẽ vào trong góc không người nước mắt liền cứ thế không ngừng tuôn rơi.

Đó là mối tình đầu của cô đấy.

Cô trầm mặc một lúc, càng ôm chặt Lương Vũ Mạc hơn, từng chút từng chút run rẩy, giống như chim non với đôi cánh yếu ớt, có lẽ lúc này cô chỉ muốn tìm lấy cho mình một chỗ dựa mà thôi, mà anh vừa vặn lại ở đây.

Cũng tốt, cứ như vậy thôi.

“Lương Vũ Mạc.”

“Hả?”

“Người đàn ông kia đáng gặp phải báo ứng, anh ta nhất định sẽ gặp báo ứng.”

“Dạ dạ,” Đầu tiên anh ngẩng đầu đưa mắt nhìn ánh trăng yên tĩnh, rồi cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, thanh âm vững vàng: “Những người bắt nạt Noãn Noãn đều sẽ gặp báo ứng.”

Noãn Noãn, tiếng gọi nghe thân thiết đến vậy. Rất lâu về sau khi Nhan Noãn nghe thấy chồng mình gọi thế sẽ đỏ mặt mất hồn, nhớ tới ánh trăng xinh đẹp đêm ấy cùng lồng ngực vững chãi bình yên của anh, cô khóc đến lem luốc xấu xí vô cùng, thế nhưng anh lại nâng gương mặt cô trong lòng bàn tay, sau đó, hôn xuống.

Sau khi về đến nhà ai cũng không nhớ rõ sự thật trong phòng bếp vẫn còn một ổ tiểu cường, hai người ở sau cánh cửa chính liên tiếp triền miên hôn, từng ngón tay xinh đẹp chỉ thuộc về nghề bác sĩ của Lương Vũ Mạc lướt qua toàn thân trơn bóng của cô như một người nghệ sĩ Piano ưu nhã nhất thế giới, thân thể mềm mại của Nhan Noãn không ngừng chà xát gần như muốn lấy mạng của anh, bàn tay nóng bỏng dán lên da thịt như tơ lựa mỗi khi cô cắn môi thầm gọi tên anh: “Lương Vũ Mạc, Lương Vũ Mạc.”

“Uh?”

“Em..... Em nghĩ mình cần chút rượu......” Chung quy cô vẫn cứ xấu hổ.

“Noãn Noãn, đây không phải là **,” Anh nhịp nhàng tinh tế hôn cô, bàn tay trên đùi chen tới nâng mông cô lên, cô liền tức giận vặn vẹo cơ thể, anh ngậm ngón tay cô khẽ thì thầm cất tiếng: “Là đang yêu em.”

Cuộc sống của bác sĩ Lương từ trước đến giờ luôn luôn giữ giới, tỷ như ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi, từng phương diện đều vô cùng chú trọng, chẳng qua, lúc này anh không muốn chú ý nữa, có Nhan Noãn rồi cái gì cũng không còn quan trọng.

Loại suy nghĩ này làm sao tiến vào được trong đầu, anh cũng không biết, đại khái chính là gặp được mà thôi.

Trước khi tiến vào anh ôm lấy hông cô, cô khó chịu khoác lên cổ anh.

“Nếu như em muốn dừng lại, chúng ta có thể......” Giờ đã đứng trước cửa ải cuối cùng rồi, coi như là làm chuyện xấu bắt nạt cô thôi.

Cô gái bị trêu chọc khiến toàn thân ửng hồng, treo trên người anh, vừa nghe thấy thế liền mở to ánh mắt mê ly trừng trừng nói: “Lương Vũ Mạc, anh muốn em cắt anh phải không?”

Lương Vũ Mạc phì cười, dùng sức thẳng tiến, Nhan Noãn thoải mái rên rỉ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, bắt lấy tóc anh không ngừng giãy dụa.

Lương Vũ Mạc nghĩ, Tề Dương thật sự đã thua thiệt lớn, là thua thiệt cực lớn.

Rèm cửa không kéo suốt cả đêm, sáng sớm mùa hè, bị đồng hồ sinh học tấn công khiến hai người đều tỉnh, lưu luyến trên chiếc giường đã bị họ làm cho rối tinh rối mù đêm qua.

Nhan Noãn mở mắt ra, người đàn ông trước mặt đã tỉnh, vẻ mặt lười biếng trông hết sức mê người, anh vươn tay ôm lấy cô, chóp mũi cọ lên gương mặt và vùng cổ, giống như một chú chó lớn đầy lông lá mơ màng: “Noãn Noãn......”

Cô không còn hơi sức ừm một tiếng, chú chó lớn như được lệnh đặc xá, càng hôn hít triền miên hơn, thân thể to lớn cũng nhào lên ép xuống.

“Lương Vũ Mạc......”

“Ừm?”

“...... Đừng......”

“......”

“Lương Vũ Mạc, lúc đầu em chưa từng nghĩ sẽ trở thành như vậy......”

Anh ngừng lại một chút, bên môi bật ra tiếng thở dài thỏa mãn.

“Noãn Noãn, nhưng anh nghĩ tới.” Sáng sớm đã nếm được vị ngon, khẽ vuốt tóc trên trán cô, anh mơ hồ cười.

“Anh vẫn luôn nghĩ như vậy.”

5.

Nhan Noãn luôn cảm thấy bình thường không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng kết hôn phải là bên nhà gái mới đúng, dù sao có người nào đó đã từng nói hôn nhân là nấm mộ của tình yêu còn gì, phái nam trời sinh đã thích yêu đương sao có thể cam nguyện chịu để tay chân bị trói buộc, cho nên lúc Lương Vũ Mạc lái xe đưa cô đi gặp cha mẹ Lương thị, Nhan Noãn vẫn còn hoảng hốt, mình đang làm gì vậy?

Đây coi như là tự bán mình ra ngoài đúng không?

Cô ăn mặc vô cùng quy củ, mặc một chiếc váy có những bông hoa trang trí nhỏ, tóc dài buông xõa, đi giày vải đế bằng, hoàn toàn có xu hướng giống với một cô gái ngoan hiền dễ bảo.

Khi xe bắt đầu lái vào tiểu viện thì Nhan Noãn đã có cảm giác không được bình thường.

Hàng rào bao quanh thật cao bằng lưới thép mang điện, hai bên cánh cửa được chạm khắc có bốn lính gác cầm súng đứng nghiêm chỉnh thẳng hàng, đại não Nhan Noãn ù ù một chút, biệt thự trước mắt cũng trở nên mơ hồ.

“Lương Vũ Mạc......”

“Uh?”

Người đàn ông đang cầm tay lái nghiêng đầu nở nụ cười ấm áp nhìn cô.

Chờ đến khi đối diện với cha mẹ của anh, khuôn mặt trung niên ấy đã vô số lần xuất hiện trên các tờ báo chính trị và tin tức TV thì Nhan Noãn hoàn toàn ngây ngốc, nuốt nước bọt nửa ngày liền ngay tại thời khắc lịch sử đó, há mồm kêu lên: “Bác trai......”

Ai đến nói cho cô biết vì sao nhân vật chính nhất định phải là cán bộ cấp cao chứ, đây là chuyện rối loạn gì thế này.

Ông Lương híp mắt nhìn cô một chút, một cô gái dịu dàng, ánh mắt sáng bừng lên, lại ngó nhìn Lương Vũ Mạc, con trai đứng cạnh Nhan Noãn, mắt cứ dính vào trên người cô gái nhỏ này không hề di chuyển.

Ái dà, cô gái này đúng là thu phục được đứa nhỏ nhà ông rồi.

Đêm đó hai người ở lại nhà họ Lương, vừa đóng cánh cửa phòng ngủ lại Nhan Noãn liền giương nanh múa vuốt vừa cắn vừa cấu anh: “Lương Vũ Mạc, anh cố ý làm em sợ có phải hay không? Anh tự đâm đầu vào chỗ chết, tìm chết tìm chết đúng không!” Mỗi một câu tìm chết vang lên cô lại dùng sức cấu mạnh xuống, Lương Vũ Mạc rất chuyên nghiệp phối hợp kêu đau liên hồi, lực đạo của cô chỉ đủ để gãi ngứa, hai người náo loạn tới tận trên giường, người đàn ông đè cô xuống dưới thân nhẹ nhàng nở nụ cười gian trá: “Lương mỗ đây chính là người giàu có đẹp trai chất lượng cao, Nhan Noãn liệu có hài lòng?”

“Thật mất mặt, lại còn dám tự nhận giàu có đẹp trai chất lượng cao? Thế thì chị đây chính là Bạch Phú Mỹ[5]!”

(Chú thích: bạch phú mỹ chính là trắng trẻo, xinh đẹp, giàu có)

“Được được, bạch phú mỹ,” Anh vùi đầu vào cổ cô, yên lặng nghe nhịp tim vì mình mà hỗn loạn ấy: “Như vậy thì Nhan Noãn bạch phú mỹ, sáng mai chúng mình đi công chứng được không?”

Nhan Noãn trợn tròn mắt, lông mi hơi rung động, cô nhìn trần nhà điêu khắc tinh tế cùng ánh đèn thủy tinh bóng vàng xinh đẹp phía trên, mọi thứ như cảnh tượng trong mơ dệt nên chuyện cổ tích, người đàn ông này liệu có thể trúng ý cô được bao lâu đây, cô quyết tâm nở nụ cười rồi nói: “Lương Vũ Mạc, anh nhất định muốn em, vậy thì phải tẩy sạch thân thể trước khi ra ngoài.”

“A, nghe thật xa xôi đấy.”

“Hả? Vậy anh chuẩn bị lúc nào sẽ dựa dẫm vào đây?”

“Ai da, tức giận?”

Chuyện như vậy thật lòng Lương Vũ Mạc cảm giác rất xa xôi, nhà anh tương đối truyền thống, cưới một người phụ nữ chính là cả đời đối đãi với cô ấy thật tốt, đời tổ tiên cũng chưa từng mở ra tiền lệ có người thứ ba, yêu một người đàn bà khác? Anh híp mắt suy nghĩ một chút, dáng vẻ có phần khốn đốn khó khăn.

“Noãn Noãn ” Anh không nhịn được cười, “Em thật đáng yêu.”

Trước khi ngủ tự nhiên không tránh được vận động trên giường.

Nghĩ đến việc đang ở trong nhà cha mẹ Lương Vũ Mạc, Nhan Noãn cho dù xương sống thắt lưng còn đau nhưng vẫn nhiệt tình thức dậy, người đàn ông bên cạnh khẽ lẩm bẩm một tiếng, vươn tay đem cô túm trở về trong ngực, tới tới lui lui nửa ngày trời. “Chào buổi sáng, Nhan Noãn.” Lương Vũ Mạc mơ hồ nói, giọng điệu vẫn lịch sự như mọi ngày.

Nhan Noãn nhìn dáng vẻ cởi trần, đầu tóc rối bời lại chưa kịp tỉnh giấc của anh, nén sự kích động muốn bật cười lại, đưa tay vén tóc anh lên.

“Chào buổi sáng, Lương tiên sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.