Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1225: Chương 1225: Anh nhìn theo cô sở, không cảm thấy mệt là đúng rồi!




“Mau đi sửa soạn đi, giờ đã 7 giờ rồi, không phải 8 giờ em giao ca sao?” Mạc Cảnh Thịnh nói, “Đi sửa soạn mười phút, ăn sáng mười phút, vẫn còn kịp đi làm.”

Sở Điềm nghe xong, vội chạy đi chuẩn bị, chẳng thèm để ý đến Mạc Cảnh Thịnh nữa. Sau đó hai người cùng sang nhà anh. Mạc Cảnh Thịnh biết tối qua cô về nhà muộn, sáng nay không thể dậy sớm, vì thế anh chuẩn bị cho cô bánh mì kẹp, vừa đủ chất mà vừa có thể ăn nhanh.

“Anh đi cùng em, anh cũng phải đến cục cảnh sát.”

Sở Điềm gật đầu, trong lòng lại thấy kỳ lạ, cô đi làm sớm, anh cũng đi làm sớm vậy sao?

Hai người đi qua đường, đến giữa bệnh viện và cục cảnh sát thì chào tạm biệt nhau. Khi Sở Điềm xoay người đi, Mạc Cảnh Thịnh vẫn đứng nhìn theo bóng dáng của cô. Sở Điềm cảm nhận được nên quay đầu lại, thấy anh đang nhìn cô. Sở Điềm ngẩn ngơ, không nói ra được từ nào. Sau đó cô vội vàng vẫy tay với anh rồi xoay người chạy đi.

Chết thật, sao lại nhìn đàn ông đến quên cả việc đi làm thế này!

Nhìn thấy phản ứng của Sở Điềm, khóe miệng Mạc Cảnh Thịnh cong lên.

Đợi Sở Điềm quẹo vào cửa lớn bệnh viện, không còn thấy bóng dáng cô nữa thì Mạc Cảnh Thịnh mới bỏ đi. Đúng lúc đó nhìn thấy bên cạnh cửa Cục cảnh sát, Lý Thiếu Phong, Phó Vĩnh Ngôn và Thẩm Hiểu Mạn đang ngồi xổm ở đó nhìn sang phía anh.

Mạc Cảnh Thịnh: “…”

Anh day khóe mắt, đi về phía bọn họ.

Ba người đứng dậy, đợi Mạc Cảnh Thịnh đi đến trước mặt, ba người họ lại nở nụ cười xấu xa.

Mạc Cảnh Thịnh bất đắc dĩ nói, “Ba người các cậu bị sao vậy hả? Ngồi xổm trước cửa cục cảnh sát, có thấy mất mặt không?”

“Chúng tôi đứng đây thấy rất mệt.” Lý Thiếu Phong nói.

“Đúng vậy, chúng tôi đứng ở đây nhìn lâu lắm rồi.” Thẩm Hiểu Mạn gật đầu.

Phó Vĩnh Ngôn nói: “Lúc nãy chúng tôi nhìn thấy sếp đứng đó nhìn theo bóng dáng của cô Sở nên chúng tôi đợi anh. Kết quả anh lại đứng bất động ở đó, chúng tôi đứng mỏi cả chân nên phải ngồi xổm xuống nghỉ ngơi.”

Mạc Cảnh Thịnh: “…”

“Sếp nhìn theo cô Sở không cảm thấy mệt là đúng rồi!” Thẩm Hiểu Mạn nói.

“Sức mạnh của tình yêu mà.” Lý Thiếu Phong lắc đầu.

“Vào trong đi, vào trong đi!” Mạc Cảnh Thịnh bất đắc dĩ nói.

Đi đến cửa, định bước vào thì gặp Hứa Tử Ngọc

“Mạc sở.” Hứa Tử Ngọc dịu dàng gọi, “Lý đội trưởng, anh Phó, chị Thẩm.”

Mạc Cảnh Thịnh nhẹ nhàng gật đầu một cái, cả bọn Lý Thiếu Phong cũng chào hỏi cô. Hứa Tử Ngọc mới đến đội điều tra, đang ở trong đội ba của bọn họ. Trong đội ba, Hứa Tử Ngọc trẻ tuổi nhất. Thành tích của cô trong đội ba không tệ, văn võ song toàn, nhưng giỏi nhất vẫn là kĩ năng phân tích.

Mấy người họ đi vào trong, Hứa Tử Ngọc bất giác đi đến bên cạnh Mạc Cảnh Thịnh. Tay cô cầm túi xách, bất giác nắm chặt lại. Trong túi vẫn còn đồ ăn sáng mà cô làm.

Cô gia nhập đội đã hơn một tháng, không ngờ lại gặp được Mạc Cảnh Thịnh ở đây. Ngày cô vừa đến báo cáo là lần đầu tiên gặp Mạc Cảnh Thịnh. Cô chưa từng nghĩ rằng cấp trên của mình lại là nhân vật xuất chúng như vậy. Từ lúc vào trường cảnh sát đến khi tốt nghiệp, cho đến lúc gia nhập đội cảnh sát, cô chưa từng gặp ai giống như Mạc Cảnh Thịnh. Mạc Cảnh Thịnh đối xử rất tốt với mọi người, nghiêm khắc trong công việc nhưng trong cuộc sống thường ngày lại rất ôn hòa.

Sau này cô mới biết Mạc Cảnh Thịnh là cháu của Mạc nguyên soái, chẳng trách anh lại có khí chất như vậy. Tuy có xuất thân cao quý nhưng anh không hề kiêu ngạo mà đối xử với mọi người rất lễ độ. Càng tiếp xúc, càng hiểu anh, Hứa Tử Ngọc lại càng sùng bái Mạc Cảnh Thịnh hơn.

Đúng vậy, cô thích Mạc Cảnh Thịnh. Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn yêu thầm, nhưng cô sẽ bày tỏ. Cô muốn cho Mạc Cảnh Thịnh biết cô thích anh, càng muốn Mạc Cảnh Thịnh cũng thích cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.