Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 781: Chương 781: Bảo vệ ai?




Vì thế bà không không hỏi mà nhắm mắt tiếp tục ngủ. Lúc nghe thấy tiếng hét của Tô tướng quân, bà mới vội đứng dậy, mặc áo khoác dày đi ra, đúng lúc nhìn thấy Đường Vãn Tố cũng từ trong phòng đi ra.

Đường Vãn Tố mặt căng thẳng: “Mẹ, xảy ra… chuyện gì vậy?”

Tô lão phu nhân lắc đầu, bà cũng không biết: “Mau đi xem xem.”

Đến truớc cửa phòng Tô Hân Nhã thì đúng lúc thấy Tô Hân Nhã mở cửa. Lúc vừa nhìn thấy Tô tướng quân, Tô Hân Nhã vô thức trở nên căng thẳng: “Ông nội, muộn thế này rồi, ông nội…”

“Mày làm tốt lắm! Sao mày dám lấy danh nghĩa của ta đi liên lạc người của Cục quản lý dược và Tiểu Lưu của phân Cục hả!” Tô tướng quân chỉ vào Tô Hân Nhã, tức đến mức ngón tay run rẩy.

Tô Hân Nhã không ngờ Tô tướng quân lại biết nhanh như vậy. Cô ta run môi, vội nói: “Ông nội, không phải trước kia cháu đã nói với ông rồi sao? Bắt tay với Trì Dĩ Hằng, chúng ta kiếm lợi ích từ Sở gia.”

“Ta đã cho mày dùng đến người của ta chưa?” Tô tướng quân tức giận trừng mắt, “Trì Dĩ Hằng, nếu hắn có năng lực thì cứ để hắn tự giải quyết.”

“Ông nội!” Tô Hân Nhã nhìn Tô tướng quân, “Ông nội cho rằng không bỏ ra chút sức lực nào cũng có thể có được lợi ích sao?”

“Haha!” Tô tướng quân nhìn cô ta giống như lần đầu quen biết đứa cháu gái này.

Giờ ông mới biết đứa cháu gái này của ông ngốc như vậy!

“Giúp đỡ hợp lý thì ta có thể đồng ý.” Tô tướng quân tức giận, “Vậy mày nói xem lần này Trì Dĩ Hằng đã làm gì? Hắn đã nhờ đến ai? Hắn chỉ mở miệng nói vài câu, sau đó mày liền trở thành súng cho hắn dùng. Hắn nói gì thì mày nghe cái nấy, hai đứa quen biết bao lâu rồi? Hả? Lần hành động này của hai đứa, sức lực dùng đến đều là của nhà chúng ta, Trì Dĩ Hằng hắn đã làm gì? Động não sao? Hay chỉ lo nghĩ cách lợi dụng đến đầu óc của mày!”

“Ông nội, không phải…” Dáng vẻ của Tô Hân Nhã như vẫn còn muốn nói thay cho Trì Dĩ Hằng.

Tô tướng quân tức giận cắt lời cô ta: “Không phải cái gì! Tự mày suy nghĩ lại xem, từ đầu đến cuối, Trì Dĩ Hằng hắn đã làm gì, mày suy nghĩ xem!”

Tô tướng quân xoa lồng ngực, suýt chút nữa không thở nổi. Đường Vãn Tố giật mình, không dám nói tiếng nào. Tô lão phu nhân vội bước lên trước, vỗ lưng Tô tướng quân.

“Có chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì, sao lại khiến ông tức giận vậy?” Tô lão phu nhân hỏi.

Tô tướng quân hiện giờ không còn tâm trạng giải thích.

Tô Hân Nhã hiện giờ đầu óc hỗn loạn, sao còn lý trí để giải thích lại từ đầu? Nghe Tô tướng quân nói vậy, trong đầu cũng suy nghĩ, đột nhiên hoảng sợ nhận ra hình như đúng là như vậy. Nhưng tận sâu trong lòng cô ta vẫn không muốn tin. Cô ta không muốn thừa nhận bản thân mình ngu ngốc để bị người khác lợi dụng. Không muốn tin rằng Trì Dĩ Hằng đối xử với cô ta không thật lòng. Cô ta có điểm gì không tốt, sao lại bị người khác xem như công cụ để lợi dụng?

Nhưng hiện giờ cô ta không kịp nghĩ nhiều như vậy. Điều quan trọng là chuyện mà cô ta gây ra. Cô ta nói rất cứng rắn, dáng vẻ không hề quan tâm. Nhưng trên thực tế, trong lòng cô ta lại không hề giống như dáng vẻ ngoài mặt.

Hiện giờ Tô tướng quân đã biết, tuy bị mắng một trận nhưng ít nhất chuyện này cuối cùng cũng được nói ra, giải quyết thế nào thì cứ giao cho Tô tướng quân là được. Tô Hân Nhã cũng xem như được thở phào nhẹ nhõm.

Dù Tô tướng quân tức giận nhưng cô ta vẫn là cháu của Tô tướng quân, ông có tức giận thì cũng sẽ không làm gì cô ta. Vì thế Tô Hân Nhã bỏ hết những chuyện khác sang một bên, vội hỏi Tô tướng quân: “Ông nội, ông muốn trách con phạt con thì có thể đợi đến khi mọi việc kết thúc. Chuyện quan trọng bây giờ là những người đó phải làm sao? Lẽ nào… lẽ nào để bọn họ khai con ra sao?”

Lời của Tô tướng quân lúc nãy đã ảnh hưởng đến Tô Hân Nhã. Điều hiện giờ Tô Hân Nhã lo sợ không phải cô ta và Trì Dĩ Hằng đều bị khai ra mà chỉ lo cho bản thân. Trì Dĩ Hằng xảy ra chuyện gì thì cô ta không quan tâm nữa.

“Ta có thể làm gì? Lần này chúng mày gây ra chuyện lớn như vậy, kéo nhiều người vào như vậy, ta còn có thể làm gì?” Tô tướng quân vô cùng tức giận.

Tô lão phu nhân và Đường Vãn Tố nghe thấy mù mờ, vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì. Tô tướng quân tuy tức giận nhưng cũng nghe ra được ý trong lời nói của Tô Hân Nhã. Một mặt, xem như đã thở phào nhẹ nhõm, Tô Hân Nhã cũng không dính vào quá sâu. Nếu cô ta sống chết nói giúp cho Trì Dĩ Hằng, thậm chí còn ra sức nói giúp hắn, Tô tướng quân sẽ cảm thấy không vui. Nhưng mặt khác nghe thấy Tô Hân Nhã chỉ trong thời gian ngắn đã dễ dàng vứt bỏ Trì Dĩ Hằng như vậy thì Tô tướng quân có chút ngạc nhiên. Đứa trẻ này, xúc động, tự phụ, ngu xuẩn lại không tự hiểu biết! Hôm nay cô ta có thể vì được mất của bản thân mà dễ dàng từ bỏ Trì Dĩ Hằng, ngày mai liệu có đối xử với người nhà mình như vậy không?

Tô tướng quân giống như lần đầu tiên biết cháu gái mình, nhìn cô ta xa xăm, dường như muốn nhìn thấu cô ta. Tô Hân Nhã cảm thấy chột dạ, ánh mắt xoay chuyển, không dám nhìn thẳng vào Tô tướng quân.

“Ông nội, rất… rất khó giải quyết sao?”

Tô tướng quân thở dài nặng nề, nghiêm túc hỏi cô ta: “Mày thật sự muốn từ bỏ Trì Dĩ Hằng?”

“Nếu muốn bảo vệ anh ta, ông nội có thể làm được không?” Tô Hân Nhã hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.