Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 564: Chương 564: Bé tuy khẩn trương nhưng không e ngại




Nhưng lập tức, ông nhớ ra mình phải biết kìm chế, liền hắng giọng, lúc này mới từ từ chậm rãi bước đến.

Cố Niệm vội vàng xuống xe. Lão phu nhân đi tới phía trước, nắm lấy tay của Cố Niệm.

“Lão phu nhân.” Cố Niệm kêu lên.

Lão thái thái tràn đầy tự trách vỗ vào mu bàn tay của Cố Niệm: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Trước đây đều là do ta không tốt, không tin tưởng con.”

Cố Niệm lắc đầu: “Những chuyện đấy đến con cũng tin, làm sao có thể trách bà được.”

“Khụ, nói chung, là lỗi của chúng ta.” Lão gia trầm giọng nói.

Cố Lập Thành vừa tỉnh lại, hai người liền đến bệnh viện, tự mình xin lỗi Cố Lập Thành.

Cậu nhóc kia vẫn được Sở Chiêu Dương ôm vào trong ngực, đang vừa tò mò vừa thấp thỏm nhìn hai ông bà.

Lão phu nhân vừa nhìn sang, mắt liền ướt: “Đây là Bánh Gạo Nhỏ nhi? Chắt trai ngoan của chúng ta.”

Cậu nhóc xấu hổ cười: “Ông cố, bà cố, con là Sở Cẩn Du, nhũ danh của con là Bánh Gạo Nhỏ.”

“Cẩn Du, tên này rất hay!.” Lão phu nhân liên tục gật đầu.

“Ở nước ngoài, con đã tự ý đặt tên cho bé.” Cố Niệm ôn nhu nói.

“Không sao, không sao hết, là một cái tên rất hay.” Lão phu nhân nói, “Con có thể sinh đứa nhỏ ra thì đã là chuyện tốt rồi, con không trách chúng ta, còn... Haiz! Ta thật không biết nên cảm ơn con thế nào mới tốt. Niệm Niệm, ta thật sự là không có mặt mũi nào để đối mặt với con, ngẫm lại chuyện lúc trước, ta cũng cảm thấy xấu hổ.”

“Lão phu nhân, đừng nói như vậy. Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi.” Cố Niệm nắm tay của lão phu nhân, “Con thực sự không trách mọi người đâu. Lúc trước khi con ở bên Chiêu Dương, bà đã giúp đỡ con rất nhiều. Chuyện sau đó, bản thân con cũng không có mặt mũi ở bên cạnh Chiêu Dương.”

“Bà nội, cũng không phải là lỗi của ông bà, mà là của hai người kia.” Sở Chiêu Dương nói.

Lão phu nhân thở dài. Đương nhiên là bà biết, hai người kia mà anh nói là ai. Một gia đình đang yên đang lành lại ầm ĩ thành như vậy. Nhưng bây giờ Sở Chiêu Dương cũng không thích gọi bọn chúng hai tiếng “ba mẹ”, bà cũng không biết nói điều gì cho được. Ngay cả bà và lão già đây, cũng không muốn tiếp nhận hai người kia nữa. Chuyện hồ đồ do chúng gây, không chỉ có một chuyện của Cố Niệm thôi đâu.

Lão thái thái thở dài, nắm tay của Cố Niệm: “Chuyện quá khứ đó không phải là có thể tùy tiện buông xuống được đâu. Giữa chúng ta, con nói buông xuống, bà nội đồng ý. Nhưng mà với ba mẹ của Chiêu Dương, con không cần cảm thấy e ngại chúng ta mà phải tha thứ cho bọn họ làm gì. Ngay cả chúng ta, bây giờ cũng không muốn gặp chúng nó, huống chi còn là con?”

Cố Niệm rất khó trả lời, nhưng Sở Chiêu Dương lại sảng khoái nói: “Bà yên tâm.”

Cố Niệm: “...”

Anh còn muốn ra tay với ba mẹ anh sao?

Cố Niệm không biết, Sở Chiêu Dương đã bắt đầu làm như vậy.

Ngày hôm nay, khi bọn họ ở đây, Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan đang hào hứng đi gặp một nhà đầu tư.

“Chúng ta chỉ dựa vào một vài đầu tư nhỏ bình thường, được một chút tiền lẻ thì sao được? Bây giờ không có ai coi trọng chúng ta. Tôi sẽ chứng minh cho ông bà già kia thấy, làm cho đứa con bất hiếu kia thấy năng lực của tôi không nhỏ một chút nào. Dựa vào cái gì mà bọn họ chèn ép tôi hả? Ha, bây giờ tôi sẽ tự mình mở một công ty ở bên ngoài, chứng minh cho bọn họ thấy!”

“Nhưng mà tiền đầu tư có phải hơi lớn rồi không? Trong tay chúng ta không có nhiều tiền như vậy.” Hướng Dư Lan nói.

“Bà không phải lo.” Sở Gia Hồng phất tay một cái, “Chúng ta có nhiều bất động sản như vậy, bây giờ bán mấy cái đi là được. Hơn nữa, tốt xấu gì thì phía sau chúng ta còn có một Sở gia, chỉ dựa vào đó, bọn họ cũng nguyện ý tống chúng ta chút cổ phần danh nghĩa.”

“Tôi thấy ý kia của Trần tiên sinh, là muốn cho ông làm pháp nhân.”

“Đúng đó.” Sở Gia Hồng dương dương đắc ý nói, “Ông ta chính là nhìn trúng Sở gia ở sau lưng tôi, viết tên của tôi lên, làm việc cũng thuận lợi hơn một chút.”

“Có xảy ra chuyện không đấy! Nếu có chuyện gì thì ông tự chịu trách nhiệm đấy.” Hướng Dư Lan có chút không yên tâm.

Sở Gia Hồng phất tay một cái: “Việc làm ăn đứng đắn thì có thể xảy ra chuyện gì được.”

Hướng Dư Lan còn có chút do dự, Sở Gia Hồng liền nói: “Bà còn nhớ rõ cái người quản lý đầu tư kia của chúng ta không?”

“Đương nhiên, mắt nhìn của anh ta chuẩn như vậy, đã giúp chúng ta làm ăn lời không ít tiền.” Hướng Dư Lan gật đầu.

“Đây là do Trần tiên sinh giới thiệu, mà Trần tiên sinh là do lão Nhạc giới thiệu, tôi với lão Nhạc có giao tình nhiều năm như vậy, lão Nhạc còn có thể hại tôi hay sao? Nếu thật sự có chuyện đó, tôi sẽ đi tìm lão Nhạc ngay.”

“Được rồi.”

***

Trong nhà, cậu nhóc khéo léo ngồi ở trên ghế sa lon.

Nụ cười trên mặt của lão thái thái vẫn chưa ngừng lại.

“Giống... thật là giống! Bánh Gạo Nhỏ và Chiêu Dương khi còn bé giống nhau như đúc.” Lão phu nhân càng nhìn càng thấy thích.

Cho dù lão gia vẫn luôn nghiêm khắc, lúc này cũng không lên tiếng. Ông ngồi đối diện với cậu nhóc, không nhịn được mà len lén liếc về phía cậu.

“Khụ, con mấy tuổi rồi?” Lão gia to giọng hỏi.

Cậu nhóc tròn mắt: “Hai tuổi lẻ sáu tháng ạ.”

“Ồ?” Mặc dù lão gia thấy bé khẩn trương, nhưng cũng không có e ngại, trong mắt không có sự tránh né, trong lòng liền cảm thấy rất thích. Ông âm thầm gật đầu. Đúng là một đứa bé ngoan, mạnh mẽ hơn so với Sở Gia Hồng khi còn bé rất nhiều. Sở Gia Hồng khi còn bé cực kỳ nhút nhát, nhìn thấy người lạ liền rụt rè sợ hãi. Cậu nhóc kia giống Sở Chiêu Dương, gan rất lớn. Bây giờ khi ông nghe thấy tuổi của cậu, lại càng kinh ngạc hơn. Suy nghĩ của cậu nhóc này rất nhạy bén, nói năng lưu loát, so với mấy đứa bé khác thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.

“Tôi nhớ khi Chiêu Dương còn bé biết nói từ rất sớm.” Lão gia quay đầu hỏi lão thái thái, “Mấy tuổi thì nó nói chuyện được lưu loát được vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.