Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 706: Chương 706: Cậu mắc cùng một chứng bệnh giống như ba cậu




Sở Chiêu Dương và Cố Niệm mỗi người một bên dắt tay Bánh Gạo Nhỏ. Nếu là trước đây, khi đi cầu thang, hai người sẽ dùng sức nhấc bổng cậu nhóc đu lên, giống như chiếc xích đu. Nhưng bây giờ một bên cánh tay của cậu còn chưa lành hẳn, cách cậu nhóc yêu thích nhất để đi cầu thang không thể thực hiện được.

Cậu bé được ba mẹ dắt vào, đi từng bậc từng bậc một chậm rãi. Khó khăn lắm mới đến cánh cửa xoay của Hồng Đỉnh, ba người qua cửa xoay vào trong. Vì Sở Chiêu Dương đứng chắn trước mặt nên cậu nhóc không nhìn được phía trước. Đột nhiên, Sở Chiêu Dương đứng tránh sang một bên, để tầm nhìn cậu nhóc trở nên thoáng đãng hơn.

Cậu liền nhìn thấy nhân viên phục vụ đứng thành một hàng, dưới chân cậu còn được trải thảm đỏ. Cậu nhóc còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng “phịch” một cái. Pháo màu và dây ruy băng màu sắc sặc sỡ rơi đầy trên người cậu nhóc và dưới mặt đất. Sau đó toàn bộ đèn trong Hồng Đỉnh phụt tắt, cậu nhóc không khỏi có chút lo lắng.

Tuy cậu nhóc đã thoát khỏi bóng ma tâm lý sau lần bị bắt cóc, nhưng vẫn còn lưu lại một chút gốc rễ, cậu sợ tối. Cậu nhóc ban đầu còn ngại ngùng không dám thừa nhận, cảm thấy như vậy hơi mất mặt. Nhưng nghe Cố Niệm nói, Sở Chiêu Dương cũng sợ tối, cậu nhóc mới cảm thấy mình sợ tối cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, mà ngược lại còn cảm thấy có chút tự hào. Cậu có cùng một chứng bệnh giống như ba cậu!

Lúc này bốn phía xung quanh bỗng nhiên tối đen, nhưng rất nhanh sau đó cậu nhóc đã không còn thấy sợ sệt gì nữa.

Bởi vì cậu đang được nắm tay ba và mẹ.

Sau đó, có một ngọn đèn sáng dịu dàng được thắp lên, giống như con đom đóm, dần dần xuất hiện.

“Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday to Bánh Gạo Nhỏ. Happy birthday to you.” Rất nhiều người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Xung quanh đen kịt, tuy là buổi trưa, nhưng cửa sổ đều đã bị lớp rèm cửa dày che đi, không có lấy một chút ánh sáng lọt vào bên trong được. Chỉ có ánh sáng từ ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật đang được kéo vào. Tiếng hát đó như bao quanh ánh sáng ấm áp, chầm chậm tiến vào, càng lúc càng chiếu sáng xung quanh hơn. Ánh nến soi sáng, khiến cậu nhóc ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thấy bà cố nội, ông cố nội, ông cố ngoại, bà cố ngoại, ông ngoại, bà ngoại, ông cậu ngoại, còn cả các cô chú Tề Thừa Chi, và nhóm anh Hữu Tuyên, tất cả đều có mặt.

“Chúc Bánh Gạo Nhỏ sinh nhật vui vẻ!” Mọi người cùng tươi cười nói.

Cậu nhóc không tự chủ được buông lỏng tay Sở Chiêu Dương và Cố Niệm ra, hai bàn tay mập mạp trắng trẻo kinh ngạc che đi cái miệng nhỏ không nén được tiếng kêu đầy kinh ngạc.

Tiếp đến, cậu được Sở Chiêu Dương bế lên. Bởi vì người quá thấp nên cậu không với được chiếc xe đẩy bánh kem, được Sở Chiêu Dương bế, cậu liền cao hẳn lên. Cậu nhóc vui vẻ nhìn cho rõ ràng chiếc bánh kem khi nãy còn không nhìn thấy rõ được.

Chiếc bánh kem có hai tầng, tầng thứ nhất chỉ có một nửa, để trống một nửa vị trí, bên trên bày toàn bộ thành viên của The Avengers Thần Sấm đứng ở bên trên, dưới chân còn có chiếc búa sấm sét đâm vào trong bánh kem. Một bên là Đội trưởng Mĩ, tay kéo một chiếc máy bay trực thăng. Còn có Góa phụ đen đang ngồi bên cạnh chiếc bánh kem, Người Nhện đang đứng ở tầng thứ 2, tay bắn ra tơ nhện dính vào chiếc khiên của Đội trưởng Mĩ, Người Sẳt ở một bên đang bày tư thế chuẩn bị bay, còn có rất nhiều rất nhiều thành viên khác nữa.

Cậu nhóc “oa” lên một tiếng, cậu đã hoàn toàn kinh ngạc. Ở một chỗ trống bên cạnh, có một ngọn nến hình số 3 được cắm vào.

“Ước một điều ước rồi thổi nến đi con.” Cố Niệm đứng bên cạnh nhắc.

Sở Chiêu Dương ôm cậu nhóc lại gần hơn, có ba ở đó, cậu nhóc bỗng to gan hơn, không hề sợ mình sẽ bị rơi xuống. Cậu yên tâm tiến vào gần chiếc bánh kem hơn nữa. Sở Chiêu Dương không biết phải làm sao, đành phải ôm chặt lấy cậu, thấy cậu nhóc tin tưởng mình như vậy, vẻ mặt anh càng trở nên dịu dàng hơn.

Cậu nhóc nhắm mắt lại, hai tay chắp lại, ước một điều ước, hy vọng mọi người trong nhà đều bình an, khỏe mạnh. Sau đó, cậu dùng hết sức thổi tắt nến. Nến vừa tắt, đèn đã được bật sáng, bên trong Hồng Đỉnh lại trở nên sáng sủa. Nhân viên phục vụ kéo rèm cửa ra. Cậu nhóc hưng phấn đến đỏ cả mặt.

“Con còn tưởng là... con còn tưởng là mọi người đều quên sinh nhật của con rồi.” Cậu nhóc vui vẻ bĩu cái môi nhỏ xinh ra, không ngừng cười, giơ tay lên che đi gương mặt nhỏ nhắn.

“Anh Hữu Tuyên cũng biết hết rồi đúng không? Vậy mà cũng không nói cho em biết.”

Tề Hữu Tuyên cười nói: “Anh đã đồng ý với cô chú sẽ mang đến cho em một điều bất ngờ rồi.”

“Ba, ba thả con xuống đi.” Cậu nhóc thúc giục, không đợi được nữa rồi, cậu phải cùng những người bạn nhỏ chúc mừng sinh nhật thôi.

Sở Chiêu Dương đặt cậu nhóc xuống nói: “Đi, cắt bánh kem trước nào.”

Mọi người cùng đi đến căn phòng lớn nhất trong Hồng Đỉnh. Căn phòng đã được bài trí lại, bày ra hai chiếc bàn dài. Người lớn ngồi một bàn, các bạn nhỏ ngồi một bàn. Như vậy thì trẻ con cũng có thể vui đùa thỏa thích. Đám trẻ con tự có đề tài nói chuyện riêng, người lớn cũng không đến quấy rầy.

Tiệc buffet được bày trên chiếc bàn cạnh tường, có nhiều món ăn dành riêng cho các bạn nhỏ. Cho dù là về cách bài trí món ăn hay khẩu vị món ăn đều là thứ các bạn nhỏ yêu thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.