Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1290: Chương 1290: Chỉ là ngủ quên thôi




Sau đó anh lấy một chiếc gối hình chữ U ra, nhưng không lập tức gối lên ngay cho cô mà thử thăm dò trước. Thấy Trình Dĩ An đã ngủ say, anh yên tâm đặt gối chữ U đỡ dưới cổ của cô, để cô ngủ được thoải mái hơn một chút.

Nam Cảnh Hành lái xe về nhà mình. Mãi cho đến khi xe đậu vào bãi đỗ xe nhà anh, Trình Dĩ An vẫn chưa tỉnh dậy. Mượn chút ánh sáng từ đèn tự động trong nhà xe, Nam Cảnh Hành mới chú ý đến quầng thâm bên dưới mắt của Trình Dĩ An. Cho dù đã trang điểm rất đậm, nhưng vẫn không thể che hết màu tím xanh dưới bọng mắt.

Nam Cảnh Hành lặng lẽ xuống xe, đi vòng sang bên kia, cẩn thận bế cô xuống, suốt cả quá trình luôn nhẹ nhàng cẩn thận không muốn đánh thức cô.

Nhìn thấy Nam Cảnh Hành bế Trình Dĩ An về, thím Dương còn có chút kinh ngạc. Bởi vì người phụ nữ lần trước anh đưa về cũng là Trình Dĩ An.

“Cậu chủ.” Thấy dáng vẻ này của Nam Cảnh Hành, thím Dương lo lắng Trình Dĩ An đã xảy ra chuyện gì đó. “Cô Trình sao vậy?”

“Không sao, chỉ là ngủ quên thôi.” Nam Cảnh Hành nhàn nhạt nói, “Giúp tôi dọn dẹp phòng khách một chút.”

Nam Cảnh Hành bế Trình Dĩ An đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, nhưng không ngờ Trình Dĩ An vừa mới đặt lưng xuống giường, liền tỉnh dậy. Cô vừa ngủ dậy có chút mơ hồ, phản ứng vẫn chưa được nhanh nhạy.

Sao cô lại nằm trên giường? Đây cũng không phải nhà cô!

“Đây là đâu?”

“Đây là nhà tôi.”

Trình Dĩ An ngồi bật dậy, “Không phải tôi đã nói địa chỉ nhà tôi cho anh biết rồi sao?”

“Cô ngủ say nên tôi đã đưa cô về nhà mình.”

Đây chỉ là cái cớ, đến cả Trình Dĩ An cũng có thể nhận ra. Cô ngủ say, vậy anh gọi cô dậy là được.

“Tối nay chỉ có một mình cô, tôi không yên tâm. Giám đốc Diêu cùng lắm chỉ có thể ngăn bọn người Hạ Kính Bắc một lúc, không thể làm gì được họ. Tôi lo ông ta sẽ đến chỗ cô ở đợi cô.”

“Ông ta không biết chỗ ở của tôi.”

Nghe cô nói vậy, mí mắt Nam Cảnh Hành giật giật, nói: “Cô có nói với ông ta cô đến quán bar làm việc không?”

Trình Dĩ An ngẩn ra một lúc, lắc đầu, “Không có.”

“Không phải ông ta vẫn có thể tìm ra quán bar đó sao? Sao cô biết ông ta chưa tra được cô đang sống ở đâu?”

Trình Dĩ An không nói gì nữa, đúng là rất có khả năng này, sắc mặt cũng bắt đầu kém đi.

Không có nơi nào có thể thoát khỏi Hạ Kính Bắc sao?

“Hơn nữa bây giờ đã muộn như vậy rồi, cô trở về nhà, còn nghỉ ngơi được sao? Tối nay cứ ở lại đây. Cô xem cô đã mệt mỏi thành bộ dạng gì rồi, không biết đã mấy ngày rồi cô chưa được ngủ.”

“Nhưng như vậy phiền phức quá rồi.” Trình Dĩ An ngượng ngùng nói.

“Cô làm phiền tôi cũng không phải mới một hai chuyện.” Nam Cảnh Hành mỉm cười, “Không cần để tâm chuyện này đâu.”

Trình Dĩ An lúng túng không dám ngẩng đầu lên.

“Tôi nói như vậy không phải để cho cô không thoải mái, chỉ là muốn cô yên tâm ở lại đây nghỉ ngơi thôi, đừng suy nghĩ lung tung.”

“Vậy tôi ở lại đây làm phiền một đêm vậy.” Trình Dĩ An ngượng ngùng nói, “Cậu chủ Nam, thật sự rất cảm ơn anh!.”

“Không cần nói cám ơn nữa đâu, nói nhiều càng trở nên xa lạ, tôi nghe thấy cũng rất khó chịu.” Nam Cảnh Hành nhìn cô, “Chúng ta bây giờ, ít nhất cũng là bạn bè phải không?”

Nói là người lạ, quả thật không đúng lắm. Nhưng nếu nói là bạn bè, Trình Dĩ An vẫn cảm thấy rất miễn cưỡng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.