Anh thì có cái gì tốt, mà sao lại có nhiều người chủ động bày tỏ hảo thiện cảm với anh như vậy chứ.
Biểu cảm trên mặt những người đó đều cực kỳ bộc trực, không nhìn ra mới thật sự là mắt có vấn đề đấy.
Mà lúc này cô gái đứng ở trước mặt Minh Ngữ Tiền, đang mang vẻ mặt e thẹn.
Ánh đèn bên trong phòng tiệc sáng ngời rực làm làn da của cô ta được chiếu thành màu trắng sáng, cho dù đã được trang điểm, cũng không giấu được vẻ đỏ ửng thẹn thùng trên mặt của cô ta.
Những thứ này, tất cả đều sinh ra vì Minh Ngữ Tiền.
Đứng ở góc độ của một người đứng xem, không mang theo bất kỳ thành kiến gì nhìn anh.
Nghê Nhã Lâm phát hiện, thật ra Minh Ngữ Tiền thật sự rất xuất sắc.
Thậm chí, hình như Tưởng Lộ Liêm cũng còn kém hơn anh.
Không biết có phải là vì đã nhìn rõ được Tưởng Lộ Liêm, đã biết được chỗ thiếu hụt bên trong tính cách của Tưởng Lộ Liêm, nên càng nhìn càng chướng mắt anh ta hay không.
Mà Minh Ngữ Tiền, lúc này đứng ở trong sân.
Rõ ràng đêm nay có rất nhiều khách mời, nhưng anh vẫn nổi bật như vậy.
Vừa lỗi lạc laiij lạc vừa tự tin, phong độ nhẹ nhàng, bình tĩnh ổn trọng.
Cho dù biết rõ từ lúc vừa mới bngay từắt đầu, không ngừng có các cô gáiu trẻ tuổi không ngừng thay nhau đi đến, đến cùngrốt cuộc là có ý gì, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ phong độ, giao tiếp không gần không xa.
Không ngạo mạn, nhưng cũng sẽ không cho người khác một chút cảm giác sai lầm không nên có nào cả.
Lúc này, không biết cha cô gái kia đang nói gì đó, gương mặt xấu hổ của cô gái kia lại càng ngày càng hồng.
Nhưng Minh Ngữ Tiền chỉ nở một nụ cười nhạt lễ phép, một bộ như hồ ly, rất hoàn mỹgiảo hoạt như một con hồ ly tinh.
Nghê Nhã Lâm không nhịn được, ở bên kia phòng tiệc, cách một khoảng cách xa, quăng về phía anh một ánh mắt cực kỳ khinh bỉ.
Ai biết lại vô cùng trùng hợp là, Minh Ngữ Tiền lại đúng vào lúc này, đột nhiên quay mặt về bên này.
Ánh mặt khinh bỉ của Nghê Nhã Lâm mới ném được một nửa, đúng vào lúc xấu nhất.
Nghê Nhã Lâm: “...”
Cô vội vàng thu hồi ánh mắt khinh bỉ lại, động tác trên mặt cực kỳ cứng ngắc, dáng vẻ như là xem như không có xảy ra chuyện gì cả vậy.
Không biết là vừa nãy Minh Ngữ Tiền có phát hiện ra không?
Nhưng mà, chắc là không phát hiện đâu nhỉ.
Minh Ngữ Tiền chỉ là xoay đầu một cái mà thôi, đây cũng không phải muốn nhìn cô.
Hơn nữa, phòng tiệc lớn như vậy, hai người bọn họ lại cách xa nhau như thế nữa.
Cho dù anh có nhìn về phương hướng bênphía này, thì cũng chỉ là phương hướng phía bên này mà thôi, thật sự không nhất định là sẽ nhìn thấy cô.
Nghê Nhã Lâm đang an ủi mình như thế, thì lại nghe được bà Nghê phu nhân ở bên cạnh nói: “Con làm gì thế? Vừa nãy làm cái mặt quỷ gì vậy, xấu muốn chết.”
Khuôn mặt Nghê Nhã Lâm đỏ lên một chút, nói: “Vừa nãy hình như có lông mi rơi vào trong mắt con.”
Bà Nghê phu nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn thành công bỏ qua chuyện này, rồi lại lấy ánh đưa mắt nhìn về phía của Minh Ngữ Tiền ngạch.
“Có thấy không, bây giờ Minh Ngữ Tiền cũng rất được chào đón nha. Nghe nói bây giờ cậu ta đang từ từ thu gom quyền lực bên trong “Minh Nhật”, sắp làm rút cạn quyền lợi của chị cậu ta mất hết quyền lợi.” Bà Nghê phu nhân nói.
Nghê Nhã Lâm muốn nói lại thôi, muốn nói tình cảm của Minh Ngữ Tiền và Minh Ngữ Đồng vẫn rất tốt, hoàn toàn không hề lục đục với nhau như những gì bên ngoài đã đoán.
“Dù sao, bây giờ danh tiếng của cậu ta quá lớn. Trước đây danh tiếng bị chị của cậu ta che mất, gần đây mới vượt lên phía trước. Tuổi trẻ tài cao, gia nghiệp lại lớn, cái này không phải hấp dẫnliền trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều người khác hay sao? Không phải chỉ là đêm nay, mà gần đây vẫn không ngừng có người cố gắng giới thiệu con gái của mình cho cậu ta biết.”
Bà Nghê phu nhân cười nhạt, “Nhưng mà nếu bảo mẹ nói, trước đây lúc danh tiếng của cậu ta chưa lộ ra, không có ai coi cậu ta là một chuyện gìra gì cả. Bây giờ cậu ta bộc lộ ra, thì lập tức chạy lên nịnh bợ. Tuy rằng bây giờ phần lớn đều là kết hợp lợi ích, trong lòng hai bên đều rõ ràng. Nhưng bộ dạng bọn họ cũng quá khó ănthật khó coi. Minh Ngữ Tiền lại không phải là người ngu, có thể để cho bọn họ muốn thế nào thì được thế đó à?”
Nghê Nhã Lâm nghe xong lời của bà Nghê phu nhân, không nhịn được lại nhìn sang phía bên Minh Ngữ Tiền.
Ai biết Minh Ngữ Tiền lại như mọc ra một con mắt ở bên cạnh.
Cô vừa nhìn sang một cái, thì anh đã lập tức phát hiện, rồi quét mắt tới, nụ cười vốn như có như không vốn có ở trên khóe miệng rõ ràng được mở rộng thêm, nhướn mày lên với cô.
Mặc dù hai người cách nhau khá xa, nhưng động tác mờ ám này, vẫn có thể thấy rõ.
Nghê Nhã Lâm: “...”
Cô có chút không dám khẳng định, rốt cuộc vừa nãy anh có nhìn thấy cô làm mặt quỷ hay không.
Thấy dáng vẻ của Minh Ngữ Tiền như vậy, rõ ràng có biết vị trí của cô.
Một lần là trùng hợp, nhưng nếu là hai lần thì saođây đã là lần thứ hai rồi!
Bà Nghê phu nhân kinh ngạc hỏi: “Nhã Lâm, con có quen Minh Ngữ Tiền à?”
Nghê Nhã Lâm chột dạ nói: “Không quen ạ.”
“Không quen á? Mẹ thấy vừa nãy cậu ta cười với con nhamà.” Bà Nghê phu nhân nói, “Khi đối mặt với cô bé kia cậu ta cũng không cười đẹp mắt như vậy đâu đó.”
Đẹp á?
Anh cười vậy mà kêu là đẹp à?
Rõ ràng phải gọi là gian xảo đó ok!
“Không có, nhất định không phải là anh ta cười với con.” Nghê Nhã Lâm nói, “Chắc là ở gần chỗ chúng ta có bạn của anh ấy.”
Bà Nghê phu nhân nửa tin nửa ngờ gật đầu, “Có lẽ vậy.”
Vừa mới nói xong, thì thấy một người trẻ tuổi thanh niên đi qua từ bên cạnh bọn họ, đi về phía Minh Ngữ Tiền.
Sau đó, lại thấy hai người mỉm cười chào hỏi, nhìn qua có vẻ quan hệ rất tốt.
Nghê Nhã Lâm lập tức nói với bà Nghê phu nhân: “Mẹ à, mẹ xem đi, vừa nãy anh ấy là đang cười chào hỏi với bạn của anh ấy đấy, không liên quan hệ gì tới chúng ta đâu ạ.”
Nghê Nhã Lâm nói xong, bản thân cũng tự nói thầm với mình.
Vừa nãy, rốt cuộc là Minh Ngữ Tiền cười với cô, hay là cười với bạn của anh nhỉ?
Lúc này, lại nghe bà Nghê phu nhân ở một bên cảm khái, “Thật ra, Minh Ngữ Tiền quả thật là rất phù hợp. Lát nữa chờ ba con trở về, nói với ông ấy một chút, nhìn xem có thể tìm một cơ hội, giới thiệu cho các con một chút hay không.”
Vừa mới nói xong, trong tầm mắt của bà Nghê phu nhân lại xuất hiện bóng dáng của Tưởng Lộ Liêm.
Cái này lại chọc tức bà Nghê phu nhân, “Lúc trước đúng là bị Tưởng Lộ Liêm làm chậm trễ! Khi đó bởi vì con đã ở cùng một chỗ vớibê Tưởng Lộ Liêm, cho dù mẹ thấy Minh Ngữ Tiền không tệ, thì cũng chỉ có thể tiếc hận mà thôi.”
Nhưng tiếc hận thuộc về tiếc hậncũng chỉ đến vậy mà thôi, nhưng đây không phải là chuyện gì quá lớn.
Vì cảm thấy Tưởng Lộ Liêm cũng rất tốt, không kém Minh Ngữ Tiền mấy.
Nhưng bây giờ đã biết Tưởng Lộ Liêm có tính tình như vậy, bà Nghê phu nhân trực tiếp hận Tưởng Lộ Liêm làm chậm trễ Nghê Nhã Lâm.
Nếu không đã sớm giới thiệu Nghê Nhã Lâm cho làm quen với Minh Ngữ Tiền rồi, khi đó Minh Ngữ Tiền còn chưa được hoan nghênh nhiều như bây giờ, bị người khác tranh nhau đến cướp.
Khi đó nếu như bày tỏ ra một chút ý tứ thưởng thức đối với cậu ta, như vậy thì đó là thưởng thức thật sự.
Nhưng nếu bây giờ lại đi đến tiếp cận, đi lên tham gia náo nhiệt với nhiều người nhiều như vậy, tất nhiên sẽ bị Minh Ngữ Tiền coi thường.
Bọn họ ném chút mặt mũi cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể để Nghê Nhã Lâm bị coi thường.
Bây giờ mặc dù ngoài mặt Minh Ngữ Tiền dùng thái độ tươi cười nghênh tiếp những người đó, nhưng ai biết sau lưng lại trộm không cho những đó sắc mặt tốt nhiều bao nhiêulại khinh bỉ những người đó đến mức nào chứ?
Nếu bọn họ dẫn con gái đi đến, chỉ sợ cũng sẽ bị xem thường.
Thứ quan trọng nhất của một cô gái nhỏ là mặt mũi và tự ái, Nghê gia cũng sẽ không đẩy Nghê Nhã Lâm ra, để cho người ta coi thường ở sau lưng.
Càng tiếc hận như vậy, thì bà Nghê phu nhân lại càng chán ghét Tưởng Lộ Liêm hơn.
Thực sự là cực kỳ hối hận vì trước đây gặp mặt với Tưởng gia, làm mối cho hai người bọn họ.
Bà Nghê phu nhân nhìn Nghê Nhã Lâm, thở dài, nói: “Sớm biết như thế, thì nên giới thiệu con cho Minh Ngữ Tiền trước.”
Nghê Nhã Lâm không nói gì một hồi, chột dạ nhìn xung quanh một chút, chỉ sợ lời này của Nghê phu nhân bị người khác nghe thấy, truyền vào trong tai Minh Ngữ Tiền.
Vậy thì cô còn mặt mũi nào để đối mặt với Minh Ngữ Tiền đây?