Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 752: Chương 752: Chổi lông gà trong nhà có đủ không? sau cốp xe tôi còn có nữa đó




Cố Niệm: “...”

Cô có chút đồng cảm với Hàn Trác Lệ.

Lão thái thái gây hấn với Hàn lão thái thái như vậy, không biết Hàn Trác Lệ về nhà có yên ổn không.

***

Hàn gia.

Hàn Trác Lệ vốn không thường sống ở đây, vì tiện cho công việc nên anh sống trong nội thành. Chỉ là hôm nay là ngày tụ họp của gia tộc nên Hàn Trác Lệ mới về đây. Ấn chuông một hồi lâu mới nghe thấy trên màn hình camera đối diện vang lên tiếng người: “Trác Tử à?”

Hàn Trác Lệ không ngờ rằng Hàn lão thái thái lại đích thân ra mở cửa, anh liền lập tức vui vẻ nói: “Bà nội, là cháu.”

“Ờ, cháu đi đi.” Hàn lão thái thái đặc biệt vô tình nói.

Hàn Trác Lệ: “...”

Xảy ra chuyện gì vậy?

“Bà nội, sao vậy? Cháu đã làm gì khiến bà không vui à? Bà mở cửa cho cháu đi, cháu vào trong tùy bà phạt cháu!” Hàn Trác Lệ ở bên ngoài tuy luôn lạnh lùng, nhưng trong nhà, đặc biệt là đối với Hàn lão thái thái lại vô cùng dẻo miệng, làm nũng nhõng nhẽo cái gì cũng biết.

“Lúc nào cháu mới chịu tìm vợ, đưa cháu dâu về đây rồi hẵng vào nhà!” Ngữ khí Hàn lão thái thái kiên quyết.

Cho dù không nhìn thấy, Hàn Trác Lệ vẫn có thể cảm nhận thấy lúc này Hàn lão thái thái chắc chắn đang nghiến răng nghiến lợi. Hàn Trác Lệ nghĩ thầm, lão thái thái lần này lại bị ai kích động rồi? Mấy lão gia tử lão thái thái bạn bè của bà, không thể dừng lại một chút, thương xót anh một chút sao? Suốt ngày kích động lão thái thái, lão thái thái về lại dỗi anh. Cuộc sống đều là bi thương mà!

“Bà nội, chuyện tìm vợ đâu thể vội được, cũng không thể tùy tiện tìm một cô trở về phải không? Phải xem xét thật kỹ, tìm một người tốt, chu đáo, quan trọng là hiếu thuận với bà không phải sao? Bà thích cô gái như thế nào? Chi bằng cho cháu vào nhà trước đi, từ từ nói cho cháu biết, cháu sẽ dựa theo sở thích của bà để tìm.”

“Haha, bản thân cháu thích còn không tìm thấy, dựa theo bà thích có thể tìm thấy sao?” Hàn lão thái thái còn lâu mới tin.

“Bà nội, bà cho cháu vào nhà trước đi, chúng ta từ từ nói, bằng không để người ta nhìn thấy, sẽ chê cười chúng ta đó.” Hàn Trác Lệ lại nói.

“Chê cười cũng là chê cười cháu thôi.” Hàn lão thái thái nói, “Ta ở trong nhà, không nhìn thấy ta, ta chẳng phải lo.”

Hàn Trác Lệ: “...”

Bà nội, bà có thể nói lý lẽ một chút không?

“Bà nội, cho cháu vào nhà đi mà, đánh cháu một trận hả giận cũng được.” Hàn Trác Lệ chỉ đành nói, “Chổi lông gà trong nhà có đủ không? Trong cốp xe cháu còn nữa đó.”

Hàn lão thái thái: “...”

“Mau đi đi, không tìm thấy vợ thì cháu đừng về nữa!”

Nói xong chẳng bao lâu, liền có mấy vệ sĩ áo đen từ bốn phía xông ra. Vẻ mặt họ đầy lúng túng nhìn Hàn Trác Lệ, trong đó có miễn cưỡng nói: “Hàn thiếu, lão phu nhân nói cậu đừng ở đây nữa, về sớm đi... ”

Tìm vợ là quan trọng nhất. Những lời phía sau, vệ sĩ thật sự không dám nói ra.

Hàn Trác Lệ bị chặn nghẹn họng, không cần vệ sĩ nói, anh cũng biết những lời phía sau là gì. Anh lập tức đanh mặt lại, sải bước rời đi. Trở lại trong xe, trong lòng kỳ quái, liền lấy điện thoại ra đúng lúc nhìn thấy trên màn hình, bên góc phải hiển thị có thông báo từ wechat. Anh nhấp vào xem, liền nhìn thấy trong group “8864” vô cùng náo nhiệt, thông tin đã nhiều đến mức vượt quá giới hạn hiển thị, không thể cộng dồn được nữa.

Hàn Trác Lệ liền nhấp vào, nhìn thấy một dòng tin tức chúc mừng Sở Chiêu Dương và Cố Niệm nhận giấy kết hôn.

Vệ Tử Thích: “Chúc mừng lão Sở và Cố Niệm nhận giấy kết hôn. Chúc mừng lão Sở thoát khỏi hàng ngũ độc thân.”

Vệ Tử Lâm: “Chúc mừng lão Sở và Cố Niệm nhận giấy kết hôn. Cảm ơn Cố Niệm đã giải cứu FA nghìn năm.”

Tề Thừa Chi: “Chúc mừng lão Sở và Cố Niệm nhận giấy kết hôn. Chào mừng đến với đội quân thoát kiếp FA chúng tôi.”

Tề Thừa Lâm: “Chúc mừng lão Sở và Cố Niệm nhận giấy kết hôn. Dân FA càng ngày càng ít, chỉ muốn hỏi các người có chán hay không?”

Yến Bắc Thành: “Chúc mừng lão Sở và Cố Niệm nhận giấy kết hôn. Group này gần như không còn chỗ dung thân cho dân FA nữa rồi.”

Yến Hoài An: “Chúc mừng lão Sở và Cố Niệm nhận giấy kết hôn. Ngoài ra đau lòng cho mấy kẻ FA.”

Ngụy Chi Khiêm: “... Chó FA cũng là động vật, cậu có thể không yêu, nhưng xin đừng làm tổn thương.”

Hàn Trác Lệ: “... Các anh em, có thể kiềm chế một chút được không? Tôi vừa bị lão thái thái nhà tôi nhốt ngoài cửa, không cho vào nhà đây này.”

Ngụy Chi Khiêm: “May mà lão thái thái nhà tôi trước sau vẫn quan tâm chăm sóc tôi.”

Hàn Trác Lệ: “... Còn là bạn bè nữa không vậy?”

Nam Cảnh Hành: “Anh em, có muốn cùng đến quán bar chơi một chuyến không? Chọn một cô đưa về nhà?”

Hàn Trác Lệ: “Không!”

Ngụy Chi Khiêm: “Không!”

Hàn Trác Lệ nghiến răng nghiến lợi đóng group, nhất định là lão thái thái nhà Sở Chiêu Dương lại khoe khoang với lão thái thái nhà anh rồi. Mở wechat ra lướt một vòng, quả nhiên, không chỉ là Sở lão thái thái, đến cả Sở lão gia tử, còn có Sở Chiêu Dương đều đăng lên khoe khoang. Hàn Trác Lệ nuốt nước mắt vào lòng, buồn bực lái xe rời đi.

***

Sở Chiêu Dương cho dù bị trêu chọc, tâm trạng vẫn rất tốt, vẫn luôn ngậm cười xem trong group trêu chọc nhau. Anh suy nghĩ một lúc, rồi mở bàn phím ảo trên màn hình.

Sở Chiêu Dương: “@Nam Cảnh Hành, @Ngụy Chi Khiêm, @Hàn Trác Lệ, @Tề Thừa Tích, [Tạm biệt].”

Sở Chiêu Dương: “@Vệ Tử Thích, @Vệ Tử Lâm, @Tề Thừa Chi, @Tề Thừa Lâm, @Yên Hoài An, @Yên Bắc Thành, [Mỉm cười].”

Nam Cảnh Hành: “...”

Ngụy Chi Khiêm: “... Có thể nói chuyện đàng hoàng được không!”

Nam Cảnh Hành: “Anh Khiêm, ý anh Sở chính là, anh ấy thoát khỏi đội ngũ FA chúng ta, nên tạm biệt chúng ta, sau đó đầu quân vào nhóm đã kết hôn, nên chào hỏi bọn họ đó.”

Ngụy Chi Khiêm: “... Tôi biết! Tôi đọc hiểu mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.