Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 117: Chương 117




Chương 117CÔ MUỐN KHIẾN TÔI SỐNG KHÔNG TỐT THÌ ĐỪNG MONG MÌNH KHÁ HƠN BAO NHIÊU Cuối cùng, cũng nghe được một tiếng “cạch”, Cố Niệm chưa bao giờ cảm thấy tiếng mở khóa lại tuyệt vời đến như vậy.

Cố Niệm thở phào một hơi, cô không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, cố gắng lặng lẽ đưa tay mở còng ra bỏ qua một bên. Sau đó, lại bắt đầu mở khoá trên chân.

Sau khi toàn bộ khoá đều mở ra, cô hoạt động cổ tay cổ chân một chút, đang định xem tình hình của Giang Hướng Tuyết thì đã nghe được giọng Giang Hướng Tuyết: “Này, cô không thể đi một mình được. Đừng quên, cô là cảnh sát! Nếu như cô bỏ tôi lại, ngàn vạn lần đừng để tôi ra ngoài được, nếu không tôi nhất định sẽ tố cáo cô đến thân bại danh liệt thì thôi!”

Hoá ra cô ta đã sớm tỉnh rồi.

Cố Niệm thở dài đi tới, thấp giọng nói: “Không muốn để cho bọn chúng phát hiện ra thì cô nhỏ giọng chút.”

Xuyên qua ánh sáng nhàn nhạt, Cố Niệm nhìn thấy mặt Giang Hướng Tuyết toàn là nước mắt, ngay cả nước mũi cũng chảy ra tèm lem.

Nếu như lúc này tên mặt sẹo và tên đầu trọc nhìn thấy cô ta, có lẽ cũng cảm thấy chán ghét đến nỗi không xuống tay được.

“Vậy cô mang tôi đi cùng đi, nếu không tôi sẽ kêu lên, cùng lắm thì cả hai cùng chết. Cô để lại tôi ở đây, cô cũng đừng mong chạy được, tôi sẽ không để cho cô sống tử tế đâu.” Giang Hướng Tuyết nghiến răng, thấp giọng uy hiếp.

“Muốn tôi đưa cô đi cũng được.” Cố Niệm nhịn xuống rồi thấp giọng nói, “Nhưng, tất cả đều phải nghe tôi chỉ huy, đừng có ồn ào, tôi kêu cô làm gì thì làm cái đó. Nếu không, lời vừa rồi của hai kẻ đó cô cũng nghe thấy rồi đấy, cô muốn khiến tôi sống không tốt thì đừng mong mình khá hơn bao nhiêu. Đi cùng tôi và nghe lời tôi hay là ở lại đây chờ chết, cô tự chọn đi.”

Giang Hướng Tuyết suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: “Nếu như cô nửa đường hãm hại tôi thì sao?”

Cố Niệm “xùy” một tiếng: “Vậy bây giờ cô kêu lên luôn đi.”

Giang Hướng Tuyết mím môi, rất miễn cưỡng nói: “Mau mở khoá cho tôi.”

“Bắt đầu từ bây giờ, nghe tôi, đừng có nói chuyện. Nếu như cô gây trở ngại, cả hai chúng ta đều không đi được, cảnh ngộ sẽ càng gay go hơn, biết chưa?” Cố Niệm thật sự là rất khó có thể tin tưởng được Giang Hướng Tuyết.

Giang Hướng Tuyết không nhịn được gật đầu: “Biết rồi.”

Lúc này, Cố Niệm mới mở khoá cho Giang Hướng Tuyết, lần này so với mở khoá cho mình nhanh hơn nhiều.

“Đưa giầy cho tôi.” Cố Niệm nói.

“Cô tính làm gì?” Giang Hướng Tuyết co chân lại.

Cố Niệm không chịu được trợn mắt lên: “Cô Giang, cô chê mình chạy trốn chạy nhanh quá nên mang giày cao gót sao?”

Giang Hướng Tuyết bẹp miệng, lúc này mới chịu cởi giày ra đưa cho Cố Niệm, Cố Niệm dùng sức cạy gót giày ra rồi trả lại cho Giang Hướng Tuyết.

“Đây là một trong những đôi giày tôi thích nhất.” Giang Hướng Tuyết lầu bầu rồi đi giầy vào.

Cố Niệm quan sát váy của Giang Hướng Tuyết, cũng may là chỉ đến đầu gối, không bất tiện cho việc chạy liền không quản nữa.

Cố Niệm nhìn quanh phòng, có lẽ là cảm thấy các cô đều bị còng không thể hoạt động nên bọn chúng cũng không dời đi quá nhiều đồ để trong phòng, bàn ghế vẫn còn.

Cố Niệm cầm ghế lên, ra hiệu Giang Hướng Tuyết đi cùng cô đến cạnh cửa.

“Giả vờ đau bụng, biết không?” Cố Niệm thấp giọng nói.

Miệng Giang Hướng Tuyết run run lên, không dám làm.

“Giả bộ đau bụng rồi kêu to lên, thu hút người bên ngoài vào chúng ta mới có thể đi.” Cố Niệm nói.

“Tôi… tôi không dám.” Giang Hướng Tuyết như sắp khóc tới nơi.

“Nếu như cô không đối phó được thì làm thế nào, hai chúng ta sẽ xong đời.”

“Chứ chẳng lẽ cô cứ ngồi đây chờ chết à?” Cố Niệm lạnh giọng nói.

“Bây giờ bọn chúng chỉ có một người canh ở bên ngoài, chúng ta còn có khả năng chạy trốn được.”

Giang Hướng Tuyết còn đang chần chừ, nước mắt tí tách chảy ra.

“Cô không phải đã đồng ý với tôi, nghe tôi chỉ huy sao?” Cố Niệm bị Giang Hướng Tuyết làm cho không biết làm sao.

“Được rồi, nếu như cô không kêu vậy thì tôi kêu, nhưng mà tôi không đảm bảo là thành công đâu đấy.”

“Tôi… tôi kêu…” Giang Hướng Tuyết nói rồi ôm bụng, bắt đầu kêu lên: “Bụng… bụng tôi… đau quá…”

Giang Hướng Tuyết sợ vừa khóc vừa kêu lên, rất giống như có chuyện thật.

“Lớn tiếng chút.” Cố Niệm nhắc nhở.

“Có ai không… bụng tôi đau quá!” Giang Hướng Tuyết tăng cao giọng.

Cố Niệm cũng kêu theo: “Có ai không, người đâu!”

Cô vừa hô, vừa tập trung nghe âm thanh ngoài cửa.

“Đừng kêu nữa, giở trò cái trò gì thế hả!” Bên ngoài, tên mặt sẹo vỗ cửa một cái, kêu các cô yên lặng.

“Không giở trò gì cả, anh cũng biết Giang Hướng Tuyết cho tới bây giờ chưa từng bị khổ như này, đột nhiên bị anh trói tới...” Cố Niệm gấp gáp nói, nghe rất hoảng loạn.

“Vậy có thể làm sao, tao cũng không thể cho cô ta đến bệnh viện được.” Tên mặt sẹo không nhịn được nói.

“Nhịn đi, đau bụng cũng không chết được đâu!”

“Đau quá, tôi thật sự rất đau! Có thuốc không, cho tôi ít thuốc giảm đau cũng được.” Giang Hướng Tuyết khóc lóc nói.

Vốn dĩ cô ta giả vờ nhưng bây giờ lại căng thẳng quá nên thành ra bị đau thật.

Cô ta hẳn là phải ở trong phòng tiệc ấm áp, uống champagne, ăn điểm tâm cười nói với mọi người mới đúng. Sao lại xui xẻo đến mức bị bắt tới nơi này chứ!

Mặt Giang Hướng Tuyết trắng bệnh ôm lấy bụng mình run run giọng hỏi.

Cố Niệm thầm kêu không hay, Giang Hướng Tuyết sao lại nhằm vào phút này mà xảy ra chuyện chứ.

“Anh xem xem có thuốc giảm đau gì không.” Cố Niệm chỉ có thể hỏi.

“Các anh còn phải dùng cô ta để uy hiếp Sở Chiêu Dương. Nếu như cô ta có gì không may, sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của các anh.”

“Ồ, mày cũng biết nhiều đấy chứ!” Tên mặt sẹo “chậc” một tiếng.

“Chờ đấy, tao đi lấy thuốc.”

Chỗ này là điểm dừng chân bọn chúng chọn trước đó, xung quanh tuy có mấy thôn xóm nhưng khoảng cách cũng không gần, rất hẻo lánh, cho nên ở đây đã chuẩn bị đủ nước và đồ ăn thường dùng. Vì để phòng ngừa bọn chúng trong khi hành động bị thương, tất nhiên cũng sẽ chuẩn bị một ít thuốc.

Tên mặt sẹo vốn dĩ không dễ nói chuyện như vậy, nhưng quá nửa đêm bỗng dưng thấy cô quạnh quá không chịu nổi. Vừa rồi lại nghe thấy giọng nói nũng nịu mang theo nghẹn ngào của Giang Hướng Tuyết, gã lại càng chịu không nổi.

Tên đầu trọc không để cho gã động vào bọn họ nhưng giờ đã quá nửa đêm rồi, gã cũng không phải thật sự làm gì bọn họ, chỉ chấm mút chút cho đỡ cơn ghiền thôi, chắc vậy cũng được chứ.

Giang Hướng Tuyết không phải khó chịu vì đau bụng sao?

Trong tay gã có thuốc, cầm thuốc dụ Giang Hướng Tuyết kêu cô ta ngoãn nghe lời, nếu không sẽ không cho cô ta thuốc. Gã cũng không tin, Giang Hướng Tuyết còn có thể không ngoan ngoãn tuân theo?

Nghĩ đến một thiên kim tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều, cơ thể mềm mại cao quý, nếu như làm chuyện thấp hèn kia cho gã, càng nghĩ gã càng thấy nóng người hơn.

Vì vậy tên mặt sẹo xoay người đi đến phòng bên cạnh lấy thuốc, Cố Niệm nhân cơ hội mở cửa ra.

Không ngoài dự liệu, cửa quả nhiên đã bị bọn chúng khóa trái bên ngoài.

Cố Niệm cũng không ôm kỳ vọng gì, cho nên sau khi không mở được, cũng không có ôm bao nhiêu thất vọng.

Nhưng, Giang Hướng Tuyết ở bên cạnh lại ôm bụng hỏi: “Làm sao thế, cô mau mở cửa đi! Nhân lúc gã ta không có ở đây, chúng ta mới có thể chạy.”

“Cửa bị khóa trái bên ngoài, không mở được.” Cố Niệm không có tâm tình gì giải thích, tất cả sự chú ý của cô đều đặt ở động tĩnh bên ngoài.

Nhưng mà Giang Hướng Tuyết lại không vui nói: “Cô có chút tác dụng nào không thế, vừa rồi nhìn cô mở còng tay còn nhanh nhẹn như thế sao giờ đến một cái khóa cửa cũng không mở được thế.”

“…”

Cố Niệm cố nén giận, lạnh lùng nói: “Cô giỏi thì làm đi.”

Giang Hướng Tuyết bị nghẹn họng, không nói được gì.

Đúng lúc này, tai Cố Niệm khẽ động, cô nghe được tiếng bước chân bên ngoài vì thế vội nhỏ giọng cảnh cáo Giang Hướng Tuyết: “Đừng nói nữa.”

Giang Hướng Tuyết ôm bụng nín thở, khẩn trương tới nỗi mồ hôi lạnh cũng chảy ra.

Cố Niệm nghe được tiếng mở khóa, vội tránh sang bên cạnh, tập trung tinh thần cao độ.

Cửa được mở ra, tên mặt sẹo còn chưa vào đã xoa xoa hai tay vào nhau nói: “Đau bụng, muốn thuốc cũng không phải không được, nhưng mà phải nghe…”

Lời còn chưa dứt, Cố Niệm giơ ghế lên dùng sức đập mạnh lên đầu tên mặt sẹo.

“Ầm” một tiếng, tên mặt sẹo theo tiếng đập ngã xuống đất.

“Chạy mau!” Cố Niệm lôi Giang Hướng Tuyết xông ra ngoài.

Giang Hướng Tuyết một tay bị Cố Niệm lôi, một tay ôm bụng chạy thất tha thất thểu, khiến cho tốc độ của Cố Niệm cũng bị kéo chậm lại.

“Cô nhanh lên chút!” Cố Niệm không nhịn được giục.

“Tôi… tôi đau quá… không chạy nổi, cả người không có sức.” Giang Hướng Tuyết khóc nói.

Cố Niệm không có cách nào, chỉ có thể lôi cô ta cố hết sức chạy về phía trước.

Đột nhiên, bên tai xẹt qua một tiếng “pằng” lớn.

Giang Hướng Tuyết bị doạ cho hết hồn, lập tức khóc ầm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.