Chương 119CỐ NIỆM ĐÂU?
Đồng thời, các đại gia tộc cũng sẽ đưa người thừa kế của gia tộc mình, cùng với hậu bối xuất sắc đến Lam Sơn Đại Viện tiến hành huấn luyện, học tập công phu.
Cường độ huấn luyện dĩ nhiên là không bằng cường độ cùng với độ nguy hiểm dành cho nhân tài nội bộ Lam Sơn Đại Viện nhưng ra đến bên ngoài, sau khi học thành, sức mạnh cũng đã đủ kinh người.
Chính vì quan hệ phức tạp với tầng lớp trên và các gia tộc lớn như vậy, hình thành một loại cân bằng, làm cho không ai động được vào Lam Sơn Đại Viện, trở thành một sự tồn tại có địa vị tương đối đặc thù lại cách biệt.
Lam Sơn Đại Viện dĩ nhiên cũng nhận việc riêng.
Chuyện mà người của các gia tộc lớn không giải quyết được thì sẽ xin nhờ Lam Sơn Đại Viện đến giải quyết. Bao gồm một số chuyện mà tầng lớp trên không muốn để lộ ra ngoài, lúc đối ngoại không muốn để cho ai nắm được chuôi, những việc này cũng sẽ giao cho Lam Sơn Đại Viện.
Thực tế là bởi vì hệ thống tình báo của bọn họ quá mức dũng mãnh, mà sức mạnh của Ám Vệ với Ám Ảnh lại quá mức ngang tàng.
Chính bởi vì liên hệ xếp tầng này, khiến cho Lam Sơn Đại Viện cho dù hết sức đặc biệt, cũng vẫn có thể đường đường chính chính xây trên Lam Sơn.
Giống như lần này Cố Niệm bị bắt đi, Sở Chiêu Dương cũng liên lạc ngay với Lam Sơn Đại Viện.
Bên đó, liền phái Ngụy Vô Thái tới. Ngụy Vô Thái chịu sự quản lý của tổ chức tình báo Lam Sơn Đại Viện - Ám Ảnh, cũng là con át chủ bài của Ám Ảnh.
Một là bởi vì nể giao tình của người Văn gia với Sở Chiêu Dương, hai cũng bởi vì Sở Chiêu Dương ra giá tiền cao, chỉ đích danh muốn nhóm người Ngụy Vô Thái tới.
“Đi cùng bọn họ tới gặp Giang Hướng Tuyết.” Sở Chiêu Dương nói.
Hai người đang định đến chỗ Ngụy Vô Thái thì Hà Hạo Nhiên nhận được điện thoại, sau đó cậu ta chuyển lời lại cho Sở Chiêu Dương: “Nghe nói Giang Hướng Tuyết vừa đã trở lại, Ngụy Vô Thái đã dẫn người đến phòng bệnh của Giang Hướng Tuyết rồi.”
Hiệu suất rất cao, điều này khiến cho Sở Chiêu Dương dâng lên một ít lòng tin, vì thế liền trực tiếp cùng Hà Hạo Nhiên đến phòng bệnh của Giang Hướng Tuyết.
Trong phòng bệnh, Giang Vạn Lý và Điền Hinh Nguyệt đang ở bên Giang Hướng Tuyết.
Ngụy Vô Thái bọn họ cũng chưa tiến vào phòng bệnh mà đứng nép ở cửa, cẩn thận quan sát.
Mạc Cảnh Thịnh dẫn Lý Thiếu Phong và Thẩm Hiểu Mạn vào trong phòng bệnh, chuẩn bị hỏi Giang Hướng Tuyết.
Sở Chiêu Dương đi tới chào hỏi với Ngụy Vô Thái, Ngụy Vô Thái thấp giọng nói: “Giang Hướng Tuyết này sẽ không phối hợp đâu, cứ để chúng tôi giải quyết.”
Sở Chiêu Dương nghe vậy, ánh mắt sắc lạnh quét vào phòng bệnh một cái rồi mới đi vào.
Giang Hướng Tuyết luôn không chịu nói, thấy Sở Chiêu Dương lập tức òa khóc thảm thiết: “Anh Chiêu Dương, cuối cùng anh cũng đến rồi, em sợ lắm!”
Sở Chiêu Dương đứng yên ở cuối giường, không đi về phía trước, càng không để cho Giang Hướng Tuyết chạm vào mình.
Giang Hướng Tuyết giơ tay dừng ở giữa không trung, động tác cứng ngắc vô cùng lúng túng.
“Anh Chiêu Dương, bọn chúng muốn bắt em để uy hiếp anh, em nhất định quyết không thể để cho bọn chúng được như ý, không dễ dàng gì mới trốn ra được.” Giang Hướng Tuyết khóc lóc nói.
Sở Chiêu Dương khinh bỉ nhìn cô ta, chỉ bằng cô ta thì làm sao có thể trốn ra được.
Cô ta có thể trốn ra được chỉ có thể là vì Cố Niệm.
“Cố Niệm đâu?” Sở Chiêu Dương hỏi.
Giang Hướng Tuyết cứng đờ người, sau đó liền “hu hu” khóc lên: “Anh Chiêu Dương, em đã cực kì vất vả và bất chấp nguy hiểm, không dễ dàng gì mới trốn ra được, sao anh không quan tâm em, sao anh lại hỏi người không liên quan ấy?”
“Cố Niệm đâu?” Sở Chiêu Dương nhấn mạnh từng chữ, cứ như nếu như cô ta không nói, anh có thể trực tiếp lao lên đánh người vậy.
Giang Hướng Tuyết “oa” lên một tiếng rồi gào khóc sướt mướt: “Không biết, em không biết!”
“Chiêu Dương, cháu đừng làm khó Hướng Tuyết nữa. Nó không dễ dàng gì mới trốn ra được, vừa mới trải qua chuyện kinh khủng như vậy, nhất định là không dám nhớ lại. Cháu để nó nghỉ ngơi một chút, tỉnh táo lại đã, có chuyện gì chờ nó khôi phục lại rồi hãy nói.” Điền Hinh Nguyệt nói.
“Cô ta có thể đợi nhưng Cố Niệm không đợi được nữa.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói, hung hãn trừng mắt với đôi mẹ con không để ý đến sống chết của người khác này.
Giang Hướng Tuyết trở lại rồi nhưng mà Cố Niệm vẫn còn chưa biết tung tích.
Chờ Giang Hướng Tuyết bình tĩnh, biết phải chờ tới khi nào?
Không có Cố Niệm, cô ta có thể bình an trở về được sao?
Chỉ dựa vào một người cái gì cũng không biết như cô ta, có thể dựa vào mình mà chạy được chắc? Ai biết Cố Niệm rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện cho cô ta, mới có thể khiến cho cô ta chạy ra được.
Kết quả, hai mẹ con này lại không chịu nói chữ nào, rõ ràng chính là muốn khiến cho Cố Niệm chết.
“Em không biết, em không biết, em thật sự không biết gì hết mà.” Giang Hướng Tuyết yếu ớt ôm đầu nói.
“Chiêu Dương, sao cháu có thể như vậy? Cháu làm sao có thể vì một người không có chút liên quan nào mà bức ép Hướng Tuyết như vậy? Hướng Tuyết vừa trải qua chuyện kinh khủng như thế sao có thể chịu nổi. Cháu thì hay rồi, đến đây cũng không hỏi xem nó như thế nào, chỉ biết hỏi người khác.” Điền Hinh Nguyệt bức xúc nói.
“Đó không phải là người khác, đó là cảnh sát đã cứu cô ta!” Thẩm Hiểu Mạn không thể nhịn được nữa nói.
“Không phải là người không liên quan, là đồng nghiệp của chúng tôi! Bây giờ cô Giang đây đã không sao rồi, chúng tôi có quyền yêu cầu cô ta phối hợp với chúng tôi để tìm đồng nghiệp của chúng tôi! Nếu như không phải vì cứu cô ta, Cố Niệm cũng sẽ không bị bắt đi cùng!”
“Đó vốn là chức trách của người làm cảnh sát như cô ta, không phải sao?” Điền Hinh Nguyệt nói.
“Tôi còn phải nói các người đấy! Một đám người các người ở trong bữa tiệc nhưng lại không có một ai chú ý tới tên bắt cóc, trơ mắt nhìn Hướng Tuyết bị bắt đi, cũng không thể cứu được nó, các người còn có tác dụng gì! Nếu không phải các người làm việc không hết sức, nếu không phải năng lực của Cố Niệm đó không được thì Hướng Tuyết làm sao sẽ bị bắt đi? Bây giờ không tìm được cô ta thì trách được ai, cái này phải tự trách bản thân cô ta, trách các người!”
Mạc Cảnh Thịnh trầm mặt xuống: “Bây giờ cô Giang đây đã không sao, chúng tôi phải lập lời khai với cô ấy. Trợ giúp cảnh sát phá án cũng là nghĩa vụ của người làm công dân mấy người.”
“Con gái tôi bây giờ rất không thoải mái, nó không có cách nào lập lời khai được!” Điền Hinh Nguyệt nói.
Điền Hinh Nguyệt đã sớm từ chỗ Giang Hướng Tuyết biết được chuyện Sở Chiêu Dương và Cố Niệm không rõ ràng, thì sao bà ta còn giúp bọn họ tìm Cố Niệm chứ?
Nằm mơ cái gì thế! Chết rồi thì càng tốt! Bớt một kẻ đáng ghét, phá hỏng chuyện tốt của con gái bà ta. Vừa hay nếu lần này mà chết thật, cũng không phải trách nhiệm của bọn họ.
Như để xác minh lời của Điền Hinh Nguyệt, Giang Hướng Tuyết ôm đầu ở trên giường không ngừng lắc nói: “Đầu tôi choáng váng quá, tôi phải làm kiểm tra toàn diện, tôi đau đầu, choáng váng, không muốn nói chuyện.”
“Choáng váng phải không?” Lúc này, một giọng nói từ cửa truyền tới.
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một người nhìn rất trẻ, mặc áo khoác blouse màu trắng dẫn theo mấy người đi tới.
Hà Hạo Nhiên có chút ngây ra, làm sao... sao mà lại giống như là đám người Ngụy Vô Thái quá vậy!
Đám người này kiếm đâu ra mất bộ đồ màu trắng này vậy, mới vừa rồi còn không có mà!
Trên cổ Ngụy Vô Thái còn đeo ống nghe bệnh, trang bị rất đầy đủ!
Không trách Lam Sơn Đại Viện người ta trâu bò như vậy, trong lòng Hà Hạo Nhiên bây giờ chỉ có một chữ “phục”.
“Chúng tôi đưa cô Giang đi làm kiểm tra toàn diện một chút.” Ngụy Vô Thái nói, lời nói hành động của anh ta đều là hình mẫu bác sĩ chuyên nghiệp.
Ngay đến cả Giang Vạn Lý và Điền Hinh Nguyệt cũng không nghi ngờ gì, Điền Hinh Nguyệt thậm chí còn không ngừng nói: “Đúng đúng, bác sĩ, mau đưa nó đi kiểm tra.”
Giang Hướng Tuyết được đưa lên xe rồi bị đẩy đi, cô ta vẫn còn đang rên hừ hừ diễn kịch.
Mạc Cảnh Thịnh nhìn Sở Chiêu Dương và Hà Hạo Nhiên, trong lòng biết rõ nhưng không nói gì. Ngay cả Lý Thiếu Phong và Thẩm Hiểu Mạn cũng đều nhìn ra điểm không đúng nhưng mà vẫn giữ yên lặng.
Sở Chiêu Dương nháy mắt với Hà Hạo Nhiên, ra hiệu cậu ta ở lại chỗ này vỗ về Giang Vạn Lý và Điền Hinh Nguyệt, còn mình thì đuổi theo Ngụy Vô Thái.
Giang Hướng Tuyết thấy mình bị mang tới một nơi giống như phòng thí nghiệm thì mới phát hiện không đúng.
“Đây là nơi nào? Các người mang tôi tới nơi này làm gì!” Giang Hướng Tuyết kinh hoảng ngồi bật dậy thì phát hiện Sở Chiêu Dương cũng tiến vào, còn nhẹ nhàng đem cửa đóng lại nữa.
“Anh Chiêu Dương, rốt cuộc đây là chuyện gì? Sao bọn họ lại mang em đến đây!” Giang Hướng Tuyết làm bộ đáng thương nhìn Sở Chiêu Dương.
“Cô Giang vừa rồi không phải còn choáng váng nhức đầu đến mức không ngồi dậy được sao? Bây giờ nhìn ngược lại rất có tinh thần.” Ngụy Vô Thái kéo khẩu trang xuống châm biếm.
“Dẫn cô đến đây là vì ở đây đủ yên tĩnh, không có ai quấy rầy.” Ngụy Vô Thái thuận tiện ngồi xuống một góc bàn: “Bây giờ thì nói đi, Cố Niệm đâu?”