Chương 137 AI DÁM ĐỘNG MỘT CÁI, GIANG HƯỚNG TUYẾT SẼ NẾM MÙI ĐAU KHỔ!
Lúc này, điện thoại di động của Cố Niệm vang lên.
Nhìn màn hình, là Sở Chiêu Dương!
Cố Niệm vội vàng nhận, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
“Cố Niệm?” Trong điện thoại, Sở Chiêu Dương gọi một tiếng.
“Vâng, em đây.” Cố Niệm vội vàng đáp, “Anh… hôm nay đã xong việc rồi à?”
“Ừ.” Sở Chiêu Dương ngừng lại một chút, phát hiện giữa hai bên lại vô cùng trầm mặc, “Anh nhìn thấy tin tức rồi.”
“Tin tức gì?” Cố Niệm theo bản năng hỏi.
Anh ở bên ngoài bận rộn như vậy, cô hoàn toàn không nghĩ đến Sở Chiêu Dương sẽ nhìn thấy tin tức đính hôn, cho nên mới hỏi như vậy.
Sở Chiêu Dương không biết là cô giả ngốc, hay là thật sự không biết.
Nhưng mà, cô không thể cứ bị giấu diếm được.
Cho dù bây giờ không biết, ngày mai ngày kia đại khái cũng sẽ biết.
Hơn nữa, anh cũng không quên, vẫn luôn có một Trì Dĩ Hằng ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói. Anh ta không chừng sẽ lợi dụng cơ hội này ly gián tình cảm của hai người để lại gần cô.
Cho nên, bất luận Cố Niệm rốt cuộc có biết hay không, vẫn là anh chủ động nói ra tốt nhất.
“Tin tức đính hôn.” Sở Chiêu Dương nói, căn bản không muốn tên của mình và Giang Hướng Tuyết đặt chung một chỗ, cho nên liền không nói thêm.
Nhưng Cố Niệm đã nghe hiểu, cô trầm mặc một hồi: “Anh nhìn thấy rồi?”
Hoá ra, cô đã thấy. Con ngươi của Sở Chiêu Dương trầm xuống, liền nghe Cố Niệm nói: “Em không nghĩ đến là anh nói cái này, vốn tưởng rằng anh đi công tác ở bên ngoài, bận rộn công việc sẽ không thấy nhanh như vậy.”
“Không định nói cho anh à?” Sở Chiêu Dương hỏi.
Cố Niệm run run thở dài một cái, cô có thể nói thế nào?
Nói Giang Hướng Tuyết dùng đoạn video anh bị bắt cóc bị hành hạ khi còn bé để uy hiếp cô?
Cô không muốn để cho anh biết chuyện video, không muốn kéo vết sẹo của anh ra.
Nếu như anh thật sự không đồng ý đính hôn, Giang Hướng Tuyết nhất định sẽ công bố video.
Đến lúc đó anh sẽ như thế nào, cô không dám nghĩ.
“Em tin anh.” Cố Niệm nói, “Nếu như muốn đính hôn với cô ta, anh đã sớm lựa chọn cô ta rồi.”
Sở Chiêu Dương biểu cảm vốn cứng ngắc đột nhiên buông lỏng, như trút được gánh nặng.
“Em tin anh.” Cố Niệm nói, “Nếu như muốn đính hôn với cô ta, anh đã sớm lựa chọn cô ta rồi.”
Sở Chiêu Dương biểu cảm vốn cứng ngắc đột nhiên buông lỏng, như trút được gánh nặng.
Đôi mắt đen nở rộ ra ý cười, dịu dàng nhìn ra phía ngoài cửa xe: “Đừng lo lắng.”
Sở Chiêu Dương suy nghĩ một chút, nói: “Sẽ không đính hôn.”
Cố Niệm mở miệng vừa định đáp lời lại nghe thấy chuông cửa vang lên.
Thím Dư đang ở phòng bếp, Cố Niệm liền cầm điện thoại đi ra cửa.
Mở cửa nhìn, không ngờ lại là Giang Hướng Tuyết và Ngôn Sơ Vi.
Phía sau hai người lại có bốn người đàn ông cao lớn.
Điệu bộ này là tới đánh nhau sao?
Cố Niệm không chút nghĩ ngợi định đóng cửa lại, Giang Hướng Tuyết giơ tay ngăn lại, giọng the thé nói: “Ngây ra làm gì? Đá cửa ra cho tôi!”
Cố Niệm lúc này không để ý tới nói chuyện với Sở Chiêu Dương liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sở Chiêu Dương nhìn điện thoại, nghe được câu nói vừa rồi của Giang Hướng Tuyết.
Anh nói với Hà Hạo Nhiên đang lái xe phía trước: “Nhanh lên chút, về Lan Viên.”
***
Giang Hướng Tuyết cùng Ngôn Sơ Vi mang bốn người đàn ông cao lớn, khí thế hung hăng xông vào, Cố Niệm bị ép phải lui về phía sau.
Thím Dư nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra, thấy bọn họ lập tức sợ hết hồn, che chở cho Cố Niệm nói: “Các người làm gì thế hả? Sao lại có thể tùy tiện xông vào đây!”
Giang Hướng Tuyết nhìn quanh bốn phía, không giống như trước đi theo Hướng Dư Lan tới, ngoan ngoãn không dám nhìn đâu cả. Lần này cô ta không chút kiêng kỵ, giống như là đang nhìn nơi thuộc về mình vậy.
“Tôi đến nhà chồng chưa cưới của tôi, thế nào gọi là xông vào?” Giang Hướng Tuyết cao ngạo hếch cằm lên, “Tôi là vợ chưa cưới của Sở Chiêu Dương, tới đây thì sao? Ngược lại là cô Cố, cô dựa vào cái gì ở nhà chồng chưa cưới của tôi chứ.”
Cố Niệm nhớ tới lời Sở Chiêu Dương từng nói với cô, liền nói: “Các người vẫn chưa đính hôn, cô chẳng là gì hết. Mà tôi là bạn gái của anh ấy, đương nhiên có thể ở đây.”
Cố Niệm nói ra mới phát hiện, lúc nói lời này cô lại có thể có sức mạnh như vậy. Đúng như Sở Chiêu Dương từng nói, cô là bạn gái của anh, ai cũng không có tư cách đuổi cô đi.
Giang Hướng Tuyết sau khi biểu tình vặn vẹo một chút liền trực tiếp phân phó bốn người đàn ông cao lớn sau lưng cô ta: “Ném cô ta ra ngoài cho tôi!”
Bởi vì việc bắt cóc, Giang gia cũng ý thức được, thân là bạn gái của Sở Chiêu Dương, cô sẽ gặp chút nguy hiểm. Vì vậy,họ liền tìm một vệ sĩ cho Giang Hướng Tuyết.
Ba người còn lại là Giang Hướng Tuyết kêu vệ sĩ kia đi tìm, đặc biệt đến cửa đuổi Cố Niệm đi.
“Các người làm gì hả, đây không phải là nhà cô! Cô không thể tùy tiện đuổi người!” Thím Dư kêu lên.
“Sau này sẽ là của tôi! Bà dám gào thét với tôi, đợi tôi vào đây ở rồi, người đầu tiên tôi phải đuổi là bà!” Giang Hướng Tuyết đắc ý lạnh lùng nói, “Ném cô ta ra ngoài cho tôi!”
Bốn người đàn ông kia liền đi tới phía Cố Niệm.
Thím Dư cả kinh, vội vàng đi tới bảo vệ Cố Niệm lại bị một trong bốn người đàn ông đó trực tiếp hất lên mặt đất.
Thím Dư bò dậy muốn gọi điện thoại cho bảo vệ lên. Giang Hướng Tuyết nhanh mắt phát hiện, xông tới đoạt lấy điện thoại của thím Dư.
“Cô làm gì hả! Trả điện thoại cho tôi!” Thím Dư định đi lên giành lấy, Giang Hướng Tuyết trực tiếp hung hãn ném điện thoại xuống đất.
Mà bốn người đàn ông kia thấy Cố Niệm gầy gò ốm yếu, càng không coi ra gì.
Cố Niệm bình tĩnh táo nhìn bọn họ, trầm giọng nói: “Tôi là cảnh sát, các người dám động thủ, chính là đánh cảnh sát đấy.”
Nghe vậy, bốn người đàn ông kia hơi ngập ngừng.
Nghe vậy, bốn người đàn ông kia hơi ngập ngừng.
Giang Hướng Tuyết lập tức nói: “Cô ta đã bị đình chỉ rồi, các anh không cần lo lắng! Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm, ném cô ta ra khỏi nhà chồng chưa cưới của tôi ngay! Sau này đây sẽ là chỗ của tôi, tôi sắp vào ở, há có thể bị con đàn bà không đứng đắn kia làm bẩn!”
Bốn người kia nghe rồi không chần chừ nữa, cùng tiến lên bắt Cố Niệm.
Cố Niệm lui về phía sau một bước, nhấc chân lên đá bay tay một người trong đó.
Vệ sĩ của Giang Hướng Tuyết ngẩn ra, nhìn rõ Cố Niệm biết võ liền không giữ sức nữa, tiến lên định tóm lấy cô.
Cố Niệm túm được vai một người đàn ông khác, nhân cơ hội tránh thoát một người, lại đá một cái qua, đạp vệ sĩ ra. Đồng thời lăn xuống đất, túm được vai người kia vật hắn qua vai ngã xuống.
Cố Niệm tranh thủ nhìn thím Dư, nói: “Thím Dư, báo cảnh sát!”
Thím Dư gật đầu, nhưng Ngôn Sơ Vi lại nhân cơ hội ngăn cản thím Dư, vừa nói: “Cố Niệm, cô đừng có u mê không tỉnh ngộ nữa. Hướng Tuyết đã sắp đính hôn với Chiêu Dương rồi, cô lại sống chết ở lỳ nhà Chiêu Dương, coi mình là cái gì chứ? Cô chen ngang giữa hai người bọn họ như vậy, làm người thứ ba, cô tự hào lắm sao?”
Cố Niệm hiện đang bận đối phó với bốn người đàn ông kia, nào có sức và tinh thần phản ứng với Ngôn Sơ Vi.
Nhưng Ngôn Sơ Vi vẫn tiếp tục nói: “Cố Niệm, cô không nói gì là không có sức đi! Cô cho dù có thích Chiêu Dương đi nữa, anh ta cũng là của người khác. Cô như vậy sẽ chỉ gây rắc rối cho hai gia đình. Cô là cảnh sát phải có chút liêm sỉ. Nếu để cho Cục Cảnh sát biết, cô phá hoại tình cảm gia đình người khác, cô cũng đừng mong tiếp tục làm cảnh sát nữa.”
Cố Niệm bây giờ chỉ muốn chặn miệng Ngôn Sơ Vi lại.
Ai ngờ, Giang Hướng Tuyết lại nói tiếp: “Cố Niệm, cô thật không biết xấu hổ! Cô đừng có sống chết ở lỳ nhà chồng chưa cưới của tôi nữa!”
Cũng may, nhà ở Lan Viên một tầng chỉ có một hộ.
Nếu không để cho hàng xóm nghe thấy, Cố Niệm thật sự không cần làm người nữa.
Mặc dù bốn người đàn ông kia chỉ có một người vệ sĩ có thân thủ, ba người còn lại hoàn toàn dựa vào lực mạnh, ra tay đều là phong cách đánh nhau ở đầu đường, không có cách thức gì. Nhưng rốt cuộc Cố Niệm chỉ một thân một mình, phụ nữ trời sinh sức lực có hạn. Thời gian dài, thể lực hạ thấp, cô sẽ không là đối thủ của bốn người này.
Vệ sĩ nhìn trúng điểm này, thừa dịp thể lực của Cố Niệm không chống đỡ nổi, cuối cùng tóm lấy cơ hội bắt cô.
Cố Niệm đầu tóc rối loạn, hô hấp cũng đình trệ, mệt mỏi thở gấp, mặt cũng đỏ bừng lên.
Thấy sắp bị vệ sĩ lôi đến, Cố Niệm đột nhiên móc ra sau một cái, trực tiếp đạp vào đũng quần vệ sĩ.
Cả khuôn mặt vệ sĩ đều tái nhợt, đột nhiên buông tay, ngã lăn xuống đất, hai tay che chỗ hiểm lăn lộn.
Ba người kia cùng tiến lên bắt Cố Niệm, ánh mắt Cố Niệm chợt lóe, đột nhiên lắc người một cái, túm lấy Giang Hướng Tuyết.
Một tay kéo mái tóc dài của cô ta ra sau, kéo cho da đầu Giang Hướng Tuyết căng lên, giống như phần tóc liền với da đầu đều sắp bị kéo ra vậy, đầu không thể không theo sức của Cố Niệm ngửa ra sau.
Đau đến mức cô ta không ngừng thét chói tai: “A! Các người còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau cứu tôi!”
Cố Niệm dùng một tay tát mạnh qua.
Cô đã sớm muốn làm như vậy rồi.
Lần đầu tiên là Giang Hướng Tuyết đẩy cô cho tên đầu trọc, mình thì chạy trốn, sau khi trở lại còn sống chết không thừa nhận, thậm chí cự tuyệt hợp tác, không muốn để cho đồng nghiệp đi cứu cô.
Nhưng thân phận của Cố Niệm là cảnh sát, Giang Hướng Tuyết là thân phận người bị hại, Cố Niệm không được phép làm như vậy.
Lần thứ hai là chiều hôm nay, Giang Hướng Tuyết lại đem video của Sở Chiêu Dương tới uy hiếp cô.
Lần đầu tiên là Giang Hướng Tuyết đẩy cô cho tên đầu trọc, mình thì chạy trốn, sau khi trở lại còn sống chết không thừa nhận, thậm chí cự tuyệt hợp tác, không muốn để cho đồng nghiệp đi cứu cô.
Nhưng thân phận của Cố Niệm là cảnh sát, Giang Hướng Tuyết là thân phận người bị hại, Cố Niệm không được phép làm như vậy.
Lần thứ hai là chiều hôm nay, Giang Hướng Tuyết lại đem video của Sở Chiêu Dương tới uy hiếp cô.
Nhưng Cố Niệm sợ Giang Hướng Tuyết thẹn quá hoá giận cũng không dám làm như vậy.
Bây giờ, Cố Niệm thật sự không thể nhịn được nữa.
Giang Hướng Tuyết lại dám mang người tới nhà Sở Chiêu Dương làm ầm ĩ lên.
Đây là còn chưa đính hôn, Giang Hướng Tuyết đã dám hung hăng càn quấy như thế!
Cho nên, Cố Niệm dưới sự căm hận vô cùng, dùng hết mười phần sức.
Một cái tát ấy đánh cho miệng Giang Hướng Tuyết sưng vù lên, một bên khóe miệng liền với nửa khuôn mặt đều sưng đỏ, mang theo dấu tay rõ ràng.
Sức lực của Cố Niệm bây giờ không đủ để đối kháng với bốn người đàn ông cao lớn kia. Nhưng đối phó với một Giang Hướng Tuyết thì vẫn còn dư sức.
Giang Hướng Tuyết bị đánh cho lơ ngơ, đau đến mức nước mắt cũng rơi ra.
Cô ta thật sự muốn điên rồi, điên cuồng thét chói tai với bốn người đàn ông kia: “Các người đều là phế vật sao! Mau tới kéo cô ta ra cho tôi! A!”
Dáng vẻ Giang Hướng Tuyết bây giờ,so với ác quỷ cũng không khá hơn chút nào.
Trên môi vốn là màu son đẹp đẽ, chỉ vì một cái tát kia của Cố Niệm giờ đều nhoe nhoét hết cả, giống như phẩm màu trát đầy quanh môi, như muốn hòa làm một thể với màu đỏ của gò má sưng tấy bên cạnh.
Vệ sĩ đang khó xử nhìn, Cố Niệm quả quyết kéo tóc Giang Hướng Tuyết, dùng sức lôi ra sau, một tay kia nện vào bụng Giang Hướng Tuyết.
“A!” Giang Hướng Tuyết đau đến suýt nữa nôn ra. Cơ thể theo bản năng muốn cong lại như con tôm, nhưng lại bị Cố Niệm kéo lại.
“Ai dám động một cái, Giang Hướng Tuyết sẽ nếm mùi đau khổ!” Cố Niệm lạnh lùng nói.
Bốn người đàn ông kia quả nhiên chần chừ. Ba người còn lại đều nhìn vệ sĩ, vệ sĩ cũng không biết như thế nào.
Ánh mắt gã thay đổi, đang suy nghĩ làm sao bắt được Cố Niệm.
Đôi bên đều không có vũ khí, Cố Niệm cho dù muốn làm gì Giang Hướng Tuyết cũng không có khả năng, Giang Hướng Tuyết nhiều nhất là bị chút đau da thịt thôi.
Nhưng Cố Niệm thân là cảnh sát, quan sát vô cùng cẩn thận.
Lập tức chú ý tới ánh mắt biến hóa của vệ sĩ kia, cùng với hàm ý của gã.
Cố Niệm trực tiếp giơ tay tát Giang Hướng Tuyết một cái nữa: “Tôi nói rồi, đừng có lộn xộn.”
Vệ sĩ giật mình trong lòng, thu lại ánh mắt, không dám lộn xộn.
Cố Niệm trực tiếp nhìn vệ sĩ: “Anh là người dẫn đầu?”
Vệ sĩ nhìn Giang Hướng Tuyết.
Cố Niệm bĩu bĩu môi: “Không cần nhìn cô ta. Anh là vệ sĩ Giang gia tìm tới bảo vệ cô ta?”
Vệ sĩ yên lặng không nói, Cố Niệm biết mình đã đoán đúng.
“Nếu như họ thấy Giang Hướng Tuyết cả người thương tích trở về, anh cảm thấy Giang Vạn Lý sẽ như thế nào?” Cố Niệm lạnh giọng hỏi.
Vệ sĩ cắn chặt hàm răng, không nói gì. Gã không phải là người của Giang Vạn Lý, mà là Giang Vạn Lý thông qua tổ chức chuyên nghiệp thuê tới.