Chương 147 BAN NGÀY BAN MẶT VỀ PHÒNG NGỦ LÀ MUỐN LÀM GÌ?
Khuôn mặt cô hơi cúi xuống, khiến cả người cô có một cảm giác rất yên tĩnh. Mái tóc buộc đuôi ngựa lỏng lẻo, trước trán có mấy sợi tóc phất phơ rủ xuống mặt cô.
Ánh mặt trời từ cửa sổ ban công nghiêng nghiêng chiếu vào khiến da thịt cô như được bao phủ bởi một tầng màu vàng ấm áp. Lông mi dài và cong giống như cánh bướm, im lặng phe phẩy trong không trung, dưới đó là chiếc mũi nhỏ xinh và bờ môi mềm mại non nớt trơn bóng.
Sở Chiêu Dương cứ đứng trước cửa thang máy nhìn đến ngẩn ngơ.
Nghe tiếng mở cửa thang máy, Cố Niệm ngẩng đầu liền nhìn thấy Sở Chiêu Dương mặc bộ y phục lúc anh ra ngoài. Khi đó Cố Niệm nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt, còn bây giờ lại cảm giác vô cùng đẹp mắt.
Anh tuấn, ổn trọng, lịch sự tao nhã.
Cô lập tức nở nụ cười với anh, dưới ánh sáng mặt trời lộ ra hàm răng trắng bóc, cả người dường như càng trở nên sáng rực rỡ.
Sở Chiêu Dương cũng vô thức hơi cong khóe môi nhìn cô.
Cố Niệm cười, nhảy lên nhào vào trong lòng anh, Sở Chiêu Dương giơ tay đón lấy, cúi đầu nhìn cô cười vừa thả lỏng vừa vui vẻ, thấp giọng hỏi: “Xem phát trực tiếp chưa?”
“Ừm.” Cố Niệm gật đầu, “Lúc trước anh nói còn chưa có kết quả cuối cùng cũng không thể chắc chắn được là chỉ chuyện này sao?”
Sở Chiêu Dương hôn cô: “Đi vào nhà trước đã.”
Nói xong anh cũng không buông cô ra, ôm Cố Niệm đi vào nhà.
Cũng may thím Dư có kinh nghiệm nên đã tránh mặt trước, từ đầu đến cuối đều không ra ngoài.
Sở Chiêu Dương ôm Cố Niệm thẳng hướng phòng ngủ, Cố Niệm vội cản anh lại, “Về phòng khách là được rồi!”
Ban ngày ban mặt về phòng ngủ là muốn làm gì chứ?
Sở Chiêu Dương ngừng lại một chút, nhíu mày: “Phòng khách cũng được à?”
Cố Niệm: “...”
Cô luôn cảm thấy lời cô nói ra chẳng bao giờ giống với ý của Sở Chiêu Dương hết.
“Anh đừng có nghĩ lệch sang chuyện khác!” Cố Niệm đỏ mặt, đánh anh một phát.
Sở Chiêu Dương không trêu chọc cô nữa, ôm Cố Niệm ngồi trên sô pha.
Cố Niệm muốn ngồi sang bên cạnh, nhưng Sở Chiêu Dương không chịu buông ra, cứ ôm chặt lấy eo cô, cố định cô trên đùi anh.
Cố Niệm vô ý thức muốn dịch chuyển vị trí, kết quả đôi tay Sở Chiêu Dương miết lấy eo cô, dường như ngón tay anh sắp có thể dung hợp vào trong đó vậy.
Cố Niệm muốn ngồi sang bên cạnh, nhưng Sở Chiêu Dương không chịu buông ra, cứ ôm chặt lấy eo cô, cố định cô trên đùi anh.
Cố Niệm vô ý thức muốn dịch chuyển vị trí, kết quả đôi tay Sở Chiêu Dương miết lấy eo cô, dường như ngón tay anh sắp có thể dung hợp vào trong đó vậy.
“Đừng cử động nữa.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói, có thâm ý khác liếc nhìn cô, “Em muốn khơi mào à?”
Cố Niệm: “...”
Vậy thì mau buông cô ra đi!
Sở Chiêu Dương lại nắm lấy hông cô, như thể đã nắm đến nghiện, xoa chỗ này, nắn bóp chỗ kia, đến mức Cố Niệm vừa tê lại vừa ngứa.
“Anh ngoan chút đi, đừng nắn bóp lung tung nữa.” Cố Niệm không biết làm sao, đành phải nắm lấy tay của anh, “Chuyện ngày hôm nay có phải anh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi không? Giang Thành dám làm như vậy chắc chắn là đã giấu rất kỹ, muốn điều tra ra được cũng không hề dễ dàng.”
Sở Chiêu Dương không nói gì, Cố Niệm phồng má, giơ tay chọc mấy cái lên hai má anh.
“Nói cho em biết đi!” Cố Niệm giục.
“Từ ngày đầu tiên Giang Hướng Tuyết đến đây, anh đã biết cha mẹ anh có ý định liên hôn với Giang gia. Từ đó anh đã bắt đầu điều tra rồi.” Sở Chiêu Dương không biết phải làm sao, lúc này mới nói cho Cố Niệm biết.
Cố Niệm kinh ngạc tròn mắt nhìn: “Lúc đó mà anh đã bắt đầu điều tra rồi sao?”
Sở Chiêu Dương liếc nhìn cô, nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Cố Niệm ngạc nhiên hô lên, “Sở Chiêu Dương, anh thật xấu xa.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Câu này nghe không giống như đang khen anh chút nào cả!
“Vậy đoạn clip đó phải làm sao?” Cố Niệm nghĩ đến, “Giang gia sẽ không dùng đoạn clip đó để uy hiếp anh chứ?”
“Anh có cách tiêu hủy đoạn clip đó của họ.” Sở Chiêu Dương nói, “Nhưng cho dù họ có phát ra ngoài cũng không sao cả, không thể để sau này cứ bị uy hiếp mãi.”
Cố Niệm ôm anh không nói gì, nếu có thể, cô hy vọng những chuyện đó mãi mãi là bí mật.
Cô vĩnh viễn không thể quên được cái đêm Sở Chiêu Dương xem đoạn clip đó xong gặp phải ác mộng.
Lúc này, điện thoại của Sở Chiêu Dương vang lên, Cố Niệm nhìn thấy ba chữ “Mạc Cảnh Thành” hiện trên màn hình.
Sở Chiêu Dương nhận điện thoại, nghe thấy Mạc Cảnh Thành nói: “Chúng tôi đã đưa người đến Giang gia lục soát, tìm được bản back up của đoạn clip đó trong máy tính và tiêu hủy rồi. Điện thoại của Giang Vạn Lý cũng đã giao nộp, trong điện thoại không có clip.”
“Được.”
“Ngoài ra, chúng tôi cũng lấy được máy tính của Giang Hướng Tuyết, trong máy tính của cô ta cũng không có clip, nhưng phát hiện được nhật ký email đã gửi đoạn clip đó cho cô ta. Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ email người gửi cho cậu, tôi cho người điều tra thì mới biết email đó đã bị hủy bỏ rồi. Cậu có thể cho người điều tra thêm xem sao.”
“Ừ.”
***
Đến khi Giang Hướng Tuyết trở về nhà đã nhìn thấy Điền Hinh Nguyệt đang ngồi khóc trong phòng khách.
Cảnh sát vừa mới rời đi, lục tung cả căn nhà lên.
Tất cả văn kiện đều bị mang đi, máy tính cũng bị mang đi, Giang Hướng Tuyết phát hiện ngay cả máy tính của cô ta cũng bị mang đi luôn.
“Nhất định là do Sở Chiêu Dương làm! Anh ta muốn tiêu hủy đoạn clip đó!” Giang Hướng Tuyết giận dữ hét lên.
Điền Hinh Nguyệt khóc thút thít nhìn Giang Hướng Tuyết, “Hướng Tuyết, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Mẹ vừa đi xem rồi, người ta không cho mẹ gặp ba con, cũng không cho nộp tiền bảo lãnh, ba con bị nhốt trong phòng thẩm vấn. Vừa rồi trợ lý của ba con gọi điện thoại đến báo giá cổ phiếu của công ty rớt giá liên tục, có nhiều người đứng biểu tình trước cổng công ty, ném gạch đá vào trong. Còn có cả cảnh sát đến công ty hỏi chuyện họ nữa.”
“Không sao đâu.” Giang Hướng Tuyết lấy điện thoại ra, “Họ cho rằng tiêu hủy đoạn clip trong máy tính là xong rồi sao? Trong điện thoại của con vẫn còn lưu đây.”
Giang Hướng Tuyết trượt mở điện thoại nói: “Sở gia đã có thể vì đoạn clip này đồng ý chuyện đính hôn với chúng ta thì cũng có thể vì đoạn clip này bảo đảm cho ba con bình an vô sự.”
Vừa nói, cô ta vừa mở đoạn clip, kết quả bỗng nhiên điện thoại chết máy, mặc cho cô ta nhấn vào màn hình thế nào cũng không có phản ứng gì.
Mấy giây sau, điện thoại bỗng nhiên đen thui.
Giang Hướng Tuyết giật mình kinh hãi, vội vã ấn hết một lượt tất cả các phím có thể ấn trên điện thoại.
Nhưng cho dù là phím HOME, hay phím mở máy, cả phím âm lượng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
“Sao vậy?” Điền Hinh Nguyệt hít mũi, đi tới hỏi: “Bây giờ là lúc nào rồi, con đừng chơi điện thoại nữa.”
“Không phải, điện thoại của con bỗng dưng bị đen màn hình, không thao tác được nữa, cũng không mở máy được.” Giang Hướng Tuyết nóng ruột nói, “Trong điện thoại có đoạn clip của Sở Chiêu Dương.”
Vừa dứt lời chưa được bao lâu, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Giang Hướng Tuyết vội vã tìm đoạn clip, nhưng tìm hết một lượt vẫn không thấy đâu, ngay cả bản back up những nội dung đã xóa trong vòng 15 ngày cũng không thấy có.
“Mất rồi...” Giang Hướng Tuyết vô lực ngồi xuống sô pha.
“Cái gì mất rồi?” Điền Hinh Nguyệt quệt nươc mắt hỏi.
“Clip.” Hai mắt Giang Hướng Tuyết đờ ra, “Đoạn clip có thể uy hiếp Sở gia mất rồi.”
“Vậy... Vậy thì phải làm sao chứ?” Điền Hinh Nguyệt hoảng hốt hỏi.
Giang Hướng Tuyết ngồi ngẩn ra đó một lát, trong mắt xuất hiện một tia hung ác.
Cô ta tìm số điện thoại của Ngôn Sở Vi, nhấn nút gọi: “Cô đã từng nói trước kia Cố Niệm và em trai cô yêu nhau đúng không?”
“Gửi ảnh em trai cô cho tôi.”
***
Hôm nay là ngày cuối cùng Cố Niệm bị đình chỉ công tác, ngày mai cô có thể trở về đội cảnh sát làm việc rồi.
Được trở về làm việc khiến cô tất nhiên rất vui mừng. Tuy nhiên, suốt khoảng thời gian bị đình chỉ cô đã quen với việc ngày nào cũng qua nhà cùng Sở Chiêu Dương ăn sáng, đến tối lại làm cơm mong anh về. Bỗng nhiên thay đổi, bây giờ cô không thể gặp anh hàng ngày nữa, trong lòng Cố Niệm có chút trống rỗng, thấy không quen lắm.