Chương 159 CÓ PHẢI CON NÓI NHIỀU QUÁ RỒI KHÔNG?
Sau này Cố Niệm và Ngôn Sơ Vi có thân thiết với nhau hay không, bà không biết.
Nhưng cộng cả với chuyện lần trước, Ngôn Sơ Vi chỉ liên lạc với bà hai lần.
Một lần là hôm cô ta gọi điện thoại cho bà, nói Cố Niệm có quan hệ không rõ ràng với Sở Chiêu Dương.
Sau khi Cố Niệm biết chuyện đã nói với bà, phải cẩn thận với Ngôn Sơ Vi, không nên tin những lời cô ta nói.
Bà cũng cảm thấy Ngôn Sơ Vi hình như có ý khiêu khích quan hệ giữa hai mẹ con bà, nhưng rốt cuộc mẹ con bà đã cản trở gì đến Ngôn Sơ Vi chứ? Bà thực sự không hiểu Ngôn Sơ Vi này có tâm tư gì.
Còn lần thứ hai, chính là ngày hôm nay, Ngôn Sơ Vi đột nhiên đến tận nhà.
Cô ta không có giao tình gì với bà, đột nhiên Ngôn Sơ Vi mang đồ đến đây, khiến cho Mục Lam Thục không khỏi suy nghĩ.
Bề ngoài bà vẫn tươi cười khách khí, vội vàng dẫn Ngôn Sơ Vi đến phòng khách ngồi.
“Bác ở nhà một mình, trà pha cũng nhạt rồi, để bác đi pha bình trà khác.” Mục Lam Thục cười nói.
“Bác gái, bác đừng làm nữa.” Ngôn Sơ Vi đặt đồ sang một bên, “Con ngồi đây chơi một lát rồi đi thôi.”
“Con đến chơi là được rồi, còn khách sáo mang quà đến làm gì nữa?” Mục Lam Thục giống như không đồng ý nói.
“Bác gái, bác cũng đừng khách khí với con làm gì.” Ngôn Sơ Vi cười nói, “Con đến thăm Cố Niệm.”
“Cố Niệm?” Mục Lam Thục sửng sốt, chẳng phải Cố Niệm đang ở Cục Cảnh sát làm việc sao?
Sao cô ta còn chạy đến đây làm gì?
Mục Lam Thục mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không nói ra.
“Đúng vậy, Cố Niệm không có nhà sao bác?” Ngôn Sơ Vi nhìn xung quanh.
Trong lòng Mục Lam Thục càng nghi hoặc, cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu, “Ừ.”
“Hay là cô ấy bị bệnh?” Ngôn Sơ Vi lấy làm kỳ lạ hỏi, thấy phản ứng của Mục Lam Thục không giống như biết nội tình.
Hình như Mục Lam Thục cũng không hề biết chuyện của Cố Niệm?
Không biết Cố Niệm không đến Cục Cảnh sát.
Ngôn Sơ Vi che giấu ánh mắt, khi suy tư, con ngươi không tự chủ được liếc trái liếc phải mấy lần.
Sau đó, Ngôn Sơ Vi làm như không có chuyện gì xảy ra cười nói: “Con cũng không biết Cố Niệm không có nhà, hôm nay Cố Niệm xin nghỉ, nói là không được khỏe nên về đội muộn một ngày. Vì thế con mới tới thăm cô ấy. Con cứ tưởng cô ấy không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, lại không liên lạc trước, là do con suy nghĩ không chu toàn.”
Sau đó, Ngôn Sơ Vi làm như không có chuyện gì xảy ra cười nói: “Con cũng không biết Cố Niệm không có nhà, hôm nay Cố Niệm xin nghỉ, nói là không được khỏe nên về đội muộn một ngày. Vì thế con mới tới thăm cô ấy. Con cứ tưởng cô ấy không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, lại không liên lạc trước, là do con suy nghĩ không chu toàn.”
A
“Về đội?” Mục Lam Thục theo bản năng thốt ra, trong lòng càng nghi hoặc hơn, liền không tự chủ được biểu hiện một chút lên trên mặt.
“Đúng vậy!” Ngôn Sơ Vi giả bộ như không hề nhìn thấy phản ứng của Mục Lam Thục, nói: “Lúc trước Cố Niệm bị phạt, nên bị đình chỉ chức vụ một tháng. Lúc đó con cũng muốn đến thăm cô ấy, an ủi cô ấy, khuyên cô ấy đừng khó chịu trong lòng. Nhưng Cục Cảnh sát có một vài vụ án quan trọng, con không đi được, gần như một tháng ngày nào cũng phải tăng ca, con không có thời gian rảnh. Hôm nay con biết Cố Niệm bị bệnh liền vội vã đến thăm cô ấy xem sao.”
“Đình chỉ chức vụ?” Mặt Mục Lam Thục biến sắc.
Dường như lúc này Ngôn Sơ Vi mới ý thức được có gì đó không ổn, kinh ngạc nói: “Bác gái, bác không biết chuyện sao? Vậy... vậy là con lỡ lời rồi sao?”
“Không có. Con bé này chỉ sợ bác lo lắng nên công việc có gặp khó khăn gì về cũng không nói cho bác biết gì cả.” Mục Lam Thục cười nói, cũng không tiếp tục hỏi hay thảo luận vấn đề này nhiều với Ngôn Sơ Vi.
Mục đích lần này Ngôn Sơ Vi tới đây chính là muốn xem xem rốt cuộc Cố Niệm đã xảy ra chuyện gì.
Thật trùng hợp, Giang Hướng Tuyết vừa có ý định giết người, Cố Niệm lại xin nghỉ chưa đến đội cảnh sát báo danh.
Cố Niệm luôn canh cánh trong lòng muốn quay trở về đội, trước đây vì suýt chút nữa bị khai trừ mà cô ta còn khóc lóc thảm thiết.
Mục Lam Thục không tiếp lời cô ta, Ngôn Sơ Vi liền chủ động nói tiếp: “Thực ra chuyện này tuy nói lớn thì không lớn, nhưng nếu không xử phạt thì sau này không có cách nào ăn nói với những người khác. Nếu sau này mọi người đều học theo thì không hay chút nào. Thực ra đình chỉ chức vụ một tháng đã là rất quan tâm đến Cố Niệm rồi. Bác cứ khuyên Cố Niệm đừng quá để trong lòng, ngày mai hãy quay về đội báo danh đi.”
Mục Lam Thục nhíu mày, “Ý của con là Cố Niệm bực bội vì chuyện này nên mới cố ý không quay về cục báo danh sao?”
“Cố Niệm vẫn còn trẻ tuổi, bồng bột là chuyện bình thường.” Ngôn Sơ Vi dịu dàng nói, “Con lớn hơn Cố Niệm một chút, bởi vì Ngôn Luật nên con vẫn luôn coi Cố Niệm như em gái, đến khuyên bảo Cố Niệm cũng là chuyện con nên làm.”
Mục Lam Thục lập tức nói: “Không thể nào, con gái của bác, bác hiểu chứ. Con bé sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt đó mà giận dỗi bỏ bê công việc đâu. Nó rất thích công việc này, nó sẽ không vô trách nhiệm với công việc nó yêu thích như vậy đâu.”
“Bác gái.” Ngôn Sơ Vi thở dài, “Xem ra bác còn chưa thật sự hiểu con gái bác rồi. Không phải là con nói xấu Cố Niệm, con chỉ hy vọng bác hiểu rõ Cố Niệm hơn, mới có thể kịp thời khuyên nhủ cô ấy được.”
“Dù sao thì khi con gái đã lớn sẽ luôn có những bí mật của riêng mình, cũng không phải chuyện gì cũng nói cho ba mẹ biết.” Ngôn Sơ Vi nói giống như một người từng trải.
Nhưng Mục Lam Thục nhớ rằng, cô ta chẳng qua mới chỉ 28 tuổi, trong mắt bà, cô ta cũng chỉ là một thanh niên thôi, giả bộ trưởng bối cái gì chứ?
“Cố Niệm từng được phái tới nhà Sở Chiêu Dương, bảo vệ Sở Chiêu Dương, con không biết bác có biết chuyện này không?” Ngôn Sơ Vi hỏi.
Vẻ mặt Mục Lam Thục lạnh nhạt đi vài phần, “Bác biết.”
“Thân phận của Sở Chiêu Dương, có thể là bác không biết rõ lắm...”
Mục Lam Thục cắt ngang cô ta: “Bác biết, tổng giám đốc tập đoàn Sở Thiên chứ gì.”
Mục Lam Thục mỉa mai nhìn Ngôn Sơ Vi, “Chẳng phải lần trước con đã gọi điện thoại đến nói cho bác biết rồi sao?”
Ngôn Sơ Vi ngượng ngùng dừng lại một lúc, chính bản thân cô ta lại quên mất chuyện này.
“Cô Ngôn thế mà hay quên thật đấy.” Mục Lam Thục lãnh đạm nói.
“À con nhớ rồi.” Ngôn Sơ Vi nhanh chóng chớp mắt, “Lần trước con đã nói với bác, có thể Cố Niệm và Sở Chiêu Dương...”
“Tôi cũng đã nói hai đứa nó không có khả năng rồi.” Mục Lam Thục nói, “Cô Ngôn nói nhiều thế chắc cũng khát nước rồi đúng không? Để tôi đi pha trà.”
“Bác gái, lần trước con gọi điện cho bác chỉ là suy đoán, cho nên con cũng không biết rõ. Lúc đó là khoảng thời gian Cố Niệm đang thực hiện nhiệm vụ, nên em ấy đã phạm phải sai lầm. Cho dù là ban đêm giờ nghỉ ngơi, cô ấy cũng không thể đi vào phòng ngủ của Sở Chiêu Dương được! Ai ngờ vừa hay bị đồng nghiệp cùng thực hiện nhiệm vụ chụp lại.”
“Bác gái, lần trước con gọi điện cho bác chỉ là suy đoán, cho nên con cũng không biết rõ. Lúc đó là khoảng thời gian Cố Niệm đang thực hiện nhiệm vụ, nên em ấy đã phạm phải sai lầm. Cho dù là ban đêm giờ nghỉ ngơi, cô ấy cũng không thể đi vào phòng ngủ của Sở Chiêu Dương được! Ai ngờ vừa hay bị đồng nghiệp cùng thực hiện nhiệm vụ chụp lại.”
A
Sắc mặt Mục Lam Thục thay đổi, cứng ngắc đứng đó.
“Lần trước con cũng không biết, cho rằng Cố Niệm và Sở Chiêu Dương có ý với nhau, cũng sợ khoảng cách giữa Cố Niệm và Sở Chiêu Dương quá lớn, Cố Niệm rồi sẽ bị tổn thương.” Vẻ mặt Ngôn Sơ Vi ảm đạm, “Nhưng không ngờ, hóa ra Cố Niệm đã sớm...”
“Chuyện này đã kinh động đến cả Cục trưởng, vốn dĩ phải trực tiếp khai trừ cô ấy.”
Mặt Mục Lam Thục biến sắc.
“Sau này, là chính miệng Sở Chiêu Dương nói ra quan hệ giữa họ là quan hệ yêu đương. Nhưng cho dù là vậy, Cố Niệm lại công tư bất phân, cho nên cục đã xử phạt cô ấy bị đình chỉ chức vụ một tháng.” Ngôn Sơ Vi chậm rãi nói.
Thấy phản ứng của Mục Lam Thục, trong lòng cô ta đã thấy chắc chắn mấy phần nhưng cô ta vẫn tỏ vẻ khiếp sợ: “Bác gái, bác vẫn chưa biết chuyện sao?”
Mục Lam Thục định nói cho cô ta là bà đã biết, không muốn để cho cô ta đắc ý.
Nhưng Ngôn Sơ Vi đã nói ngay, “Đúng rồi, chính bác vừa nói xong, bọn họ không có khả năng. Nhưng đúng là bọn họ đã ở bên nhau rồi. Mấy ngày Cố Niệm không ở nhà có thể là...”
Ngôn Sơ Vi im lặng một lát, thấy sắc mặt Mục Lam Thục càng lúc càng trở nên khó coi, cô ta che miệng lại, con ngươi đảo loạn lên trong tròng mắt, “Có phải là con nhiều lời quá rồi không? Cả những chuyện này bác cũng không biết sao?”
Ngôn Sơ Vi cúi đầu, xin lỗi nói: “Do con nhiều chuyện rồi.”
“Không có gì.” Cả người Mục Lam Thục cứng ngắc.
Ngôn Sơ Vi lúng túng cười, đứng dậy nói: “Nếu Cố Niệm đã không có nhà thì con cũng không làm phiền bác nữa. Về nhà con sẽ gọi điện thoại khuyên em ấy.”
Mục Lam Thục không biết lần này Ngôn Sơ Vi có mục đích gì, trong lòng đã quyết định không thích Ngôn Sơ Vi, sau này nhất định phải đề phòng cô ta.
Trầm mặt, bà cầm theo túi quà của Ngôn Sơ Vi mang đến, khi tiễn cô ta ra đến cổng liền đưa trả lại, “Những thứ này cô mang về đi, cô khách khí quá rồi.”
“Bác gái, mấy thứ này để bác bồi bổ cơ thể, bác nhận lấy đi. Ngôn Sơ Vi từ chối nói, định nhét lại đồ cho Mục Lam Thục nhưng bà kiên quyết không nhận.”
Ngôn Sơ Vi đây là muốn làm bà tức ra bệnh rồi dùng mấy thứ này làm đồ bồi bổ cho bà sao?
“Sức khỏe tôi rất tốt, dùng cũng lãng phí. Cô cứ mang về hiếu kính ông bà cha mẹ đi.” Mục Lam Thục lạnh giọng nói, không cho Ngôn Sơ Vi cơ hội đưa lại quà, nhanh chóng đẩy cô ta ra ngoài cửa.
Sức lực Ngôn Sơ Vi không lớn bằng Mục Lam Thục, thoáng cái đã bị đẩy về phía sau.
“Cô đi thong thả, đi đường chú ý an toàn đó.” Mục Lam Thục nói xong, liền thẳng tay đóng cửa lại.
Ngôn Sơ Vi đứng đơ ra ở ngoài cửa mấy giây, lập tức cười lạnh thành tiếng, cúi đầu nhìn thứ đồ trên tay rồi mang đi.
Mục Lam Thục trở về phòng khách, tức giận bừng bừng.
Không phải bởi vì Ngôn Sơ Vi, mà là vì Cố Niệm.
Bao nhiêu chuyện lớn như vậy, hết chuyện này đến chuyện khác, Cố Niệm đều đang gạt bà!
Trước đây Cố Niệm đã nói thế nào?
Tuyệt đối không có khả năng gì với Sở Chiêu Dương, còn thề thốt, bảo đảm với bà.
Kết quả thì... vì chấp hành nhiệm vụ, còn vào cả phòng ngủ của Sở Chiêu Dương, ai biết được bọn chúng có…