Chương 174SỰ TÁC HỢP CỦA MỤC LAM THỤC
Cố Niệm mở mắt ra, hai tay nắm lấy dây an toàn, cô còn tưởng... Sở Chiêu Dương sẽ hôn cô chứ.
Trong lòng có chút thất vọng.
***
Sở Chiêu Dương gần như phi như bay về, Cố Niệm tưởng anh đưa mình về nhà. Trừ những ngày Sở Chiêu Dương đi công tác, hàng ngày anh đều đến nhà cô ăn cơm. Thái độ Mục Lam Thục vẫn mâu thuẫn như cũ, không đồng ý để hai người ở bên nhau, nhưng vẫn vô cùng khách khí thận trọng với Sở Chiêu Dương.
Không ngờ, lần này Sở Chiêu Dương lại đưa Cố Niệm trở về Lan Viên.
Xe đi vào gara, cửa gara tự động chầm chậm hạ xuống.
Ngay khi cửa gara vừa chạm đất, “cạch” một tiếng, Sở Chiêu Dương đã tháo dây an toàn, rồi nghiêng người cũng tháo dây an toàn của Cố Niệm ra, thuận thế kéo cô vào trong lòng.
Đồng thời, ghế ngồi cũng trượt ra đằng sau, tạo thành một khoảng không gian lớn.
Cố Niệm ngồi bên cạnh, Sở Chiêu Dương ôm lấy hông cô từ đằng sau, chóp mũi cọ lên vành tai cô, mang theo hơi thở nóng bỏng, khiến từng mảng da thịt cô cũng run rẩy theo.
Cố Niệm khẩn trương ôm lấy tay Sở Chiêu Dương, hô hấp và cơ thể đều đang run lên.
“Anh cố nhịn mãi.” Sở Chiêu Dương khàn giọng nói, anh lấy tay Cố Niệm đặt tới vị trí khóa quần.
Cố Niệm chợt nghĩ đến lúc anh bỗng đặt cô lên ghế lại phụ, rồi nhanh chóng thắt dây an toàn cho cô, phi như bay về nhà.
Biểu hiện khác thường như vậy, hóa ra...
“Sao bỗng nhiên anh lại...”
Màu mắt Sở Chiêu Dương như đậm hơn, giọng nói thuần hậu khàn khàn: “Lúc nãy em lắc mông với anh mà.”
Cố Niệm đỏ bừng mặt, nghe nghe... nghe anh nói gì vậy chứ!
Thật là... thật không biết xấu hổ là gì nữa!
Anh nói cứ như thể cô cố ý quyến rũ anh vậy!
“Em lúc nào... lúc nào em lắc... lắc mông với anh đâu chứ!” Cố Niệm đỏ mặt nói.
Cô thực sự lúng túng đến mức đầu óc sắp nổ tung.
“Em vừa mới lắc mà.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói, quyến rũ khiến anh chỉ muốn ân ái với cô ngay tại chỗ.
Cố Niệm cảm thấy mình thật oan uổng, có lý mà không thể thanh minh được.
Vừa rồi cô chẳng qua chỉ muốn trốn tránh không để anh đánh nữa, nhưng tại sao trong mắt anh lại biến thành quyến rũ anh rồi?
Sở Chiêu Dương khẽ đẩy một cái, ấn chặt cô lên cửa xe, nắm lấy tay cô đặt lên đó, đồng thời hôn lên đôi môi cô.
Đầu óc Cố Niệm hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ được điều gì.
Miệng bị anh chắn đến không kêu được, chỉ có âm thanh rì rầm nỉ non phát ra từ khóe miệng và mũi. Lòng bàn tay cũng nóng bỏng, không thể trốn tránh được, bị anh ép đến mơ màng.
Anh hôn từ khóe miệng cô, rồi đến bờ môi, lại men theo cằm xuống đến cổ, xương quai xanh rồi triền miên nơi vành tai. Toàn thân cô lúc này đều là hương vị của anh. Nụ hôn rơi xuống vốn ấm áp, nhưng khi tiếp xúc với không khí lại trở nên mát lạnh, khiến cô run rấy không ngừng.
Anh vừa hôn cô, vừa khẽ gọi tên cô: “Cố Niệm... Niệm Niệm... Niệm Niệm...”
Như khẽ than, như nỉ non.
Tên của cô được gọi qua giọng nói trầm thấp hơi khàn của anh khiến Cố Niệm cảm thấy tên mình hóa ra đọc lên lại hay đến vậy. Dường như, tên cô là cái tên đặc biệt nhất, độc nhất vô nhị.
Gương mặt Cố Niệm đỏ bừng, cô rất thích nghe anh gọi tên cô như thế, đôi mắt cô mơ màng, không tự chủ được chìm đắm trong tiếng gọi khẽ của anh. Cứ như vậy nghe anh gọi tên cô từng tiếng một, cuối cùng bộc phát trong lòng bàn tay cô...
“Niệm Niệm.” Sở Chiêu Dương khẽ gọi.
Gương mặt Cố Niệm đỏ bừng, đôi mắt nhìn anh có hơi tán loạn.
“Đừng để anh đợi quá lâu.” Sở Chiêu Dương nắm tay cô, “Anh sắp không nhịn được nữa rồi.”
***
Bởi vì biến cố này, nên hai người không thể về nhà Cố Niệm ăn cơm cùng Mục Lam Thục, có về cũng không kịp nữa, hơn nữa hai người bây giờ trông vô cùng chật vật. Vậy nên họ về thẳng nhà anh. Nhưng nghĩ đến lời Sở Chiêu Dương, Cố Niệm cũng không dám ở lại lâu, cô ăn xong cơm tối liền về nhà ngay.
Sở Chiêu Dương tiễn Cố Niệm về, dừng xe dưới sảnh khu nhà Cố Niệm. Cô tháo dây an toàn, nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay trong cục có nói muốn chọn một số người trong ba đội bọn em để lập ra một tiểu đội hành động đặc biệt nhằm vào tổ chức R. Do Mạc Cảnh Thịnh và Ngôn Luật dẫn dắt đội. Em muốn đăng ký tham gia.”
Sở Chiêu Dương lập tức phản đổi, “Không được. Quá nguy hiểm.”
Cố Niệm đã liệu được từ trước, cho nên cũng đã chuẩn bị lý do xong từ lâu.
Cô nói: “Tổ chức R nhằm vào anh, nếu em đã là bạn gái của anh, thì chắc chắn cũng nằm trong mục tiêu của chúng. Cho dù em có gia nhập tiểu đội này hay không thì cũng đã đứng ở phe đối lập với tổ chức R rồi. Nếu đã như vậy, chi bằng em tham gia tiểu đội này, cùng anh chống lại tổ chức R đó.”
Thấy Sở Chiêu Dương sầm mặt không đồng ý, Cố Niệm nắm lấy tay Sở Chiêu Dương, “Sở Chiêu Dương, vốn dĩ em cũng đã không an toàn rồi mà.”
“Xin lỗi em.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói.
Tất cả đều là tại anh, nếu không, Cố Niệm sẽ không bị cuốn vào những chuyện phức tạp này.
Cố Niệm lắc đầu, miết lòng bàn tay Sở Chiêu Dương, “Anh biết đấy, em chưa bao giờ trách anh vì chuyện này cả. Anh cũng là người bị hại, vì em là bạn gái của anh, được cùng anh gánh chịu mối nguy hiểm này là một chuyện khiến em thấy vô cùng tự hào. Cho dù có bao nhiêu nguy hiểm, cũng đều có thể cùng gánh vác với anh, cùng anh sánh vai chiến đấu. Nó khiến em cảm thấy như chúng ta đã hòa thành một thể.”
Có một khoảnh khắc Cố Niệm chợt thấy hoảng hốt, thái độ tự nhiên không chút vướng mắc gì đó của Ngôn Luật giống như anh chưa từng rời đi, giống như quãng thời gian cô vẫn còn học trường cảnh sát, còn Ngôn Luật vừa mới gia nhập ngành cảnh sát.
“Cho nên, suy nghĩ của em là, nếu đã không tránh được thì cứ ngẩng cao đầu tiến lên. Em muốn cố gắng hết sức để tìm hiểu tổ chức R, có thể giúp sức cho anh. Nếu em là một cô gái không hiểu chuyện gì thì thôi. Nhưng công việc của em là cảnh sát, em có điều kiện, vậy nên em phải cố gắng hết sức để làm điều gì đó cho anh.”
“Sở Chiêu Dương, chúng ta là một thể.” Cố Niệm cầm tay Sở Chiêu Dương nói, “Anh có nguy hiểm, em cũng có nguy hiểm, anh ổn, em cũng ổn.”
Sở Chiêu Dương cầm lại tay cô, “Nếu như không phải tại anh, thì em sẽ không phài như vậy.”
“Nhưng vì anh, em tình nguyện mà. Cho dù có nguy hiểm, nhưng chỉ cần có anh, em đều cảm thấy rất đáng giá.” Cố Niệm suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Chuyện của Ngôn Luật anh cũng không cần phải lo lắng đâu. Cho dù em không gia nhập tiểu đội hành động đó thì em vẫn ở trong đội cảnh sát, cũng phải ngày ngày gặp mặt anh ta, cho nên cũng không có gì khác cả. Đối với anh ta, em thực sự không còn có cảm giác gì cả.”
“Nếu em muốn gia nhập thì anh cũng không cản nữa, nhưng em phải nhớ kỹ, anh đang lo lắng cho em đó.” Sở Chiêu Dương nói.
“Ừm.”
***
Vậy nên hôm sau, khi đến cục cảnh sát, Cố Niệm liền đề xuất yêu cầu gia nhập tiểu đội hành động với Mạc Cảnh Thịnh.
Thực ra tiểu đội hành động đặc biệt này cũng không có văn phòng làm việc riêng, bình thường vẫn phá án cùng các đội của mình, nhưng một khi có tin tức gì của tổ chức R, họ sẽ ưu tiên việc của tổ chức R, những vụ án khác sẽ giao cho các đồng nghiệp khác.
Thứ bảy, Cố Niệm được nghỉ, buổi sáng Sở Chiêu Dương phải tăng ca, mở cuộc họp ở công ty.
Cố Niệm liền tranh thủ ngủ nướng.
Kết quả trong lúc đang ngủ mơ màng lại nghe thấy bên ngoài phòng khách có tiếng động, hình như có ai đó tới.
Cô nghe thấy Mục Lam Thục mở cửa, còn cực kỳ nhiệt tình chào đón đối phương: “Con vào nhà đi, còn mang nhiều đồ thế làm gì, tốn kém quá. Lẽ nào con còn coi mình là người ngoài hay sao?”
Cố Niệm trở mình, lấy chăn bịt tai lại, định ngủ tiếp, nhưng cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc, “Niệm Niệm có nhà không bác?”
“Nó đang ngủ còn chưa dậy nữa, con ngồi đây, để bác đi gọi nó dậy.” Mục Lam Thục nói.
“Không cần đâu bác, cô ấy làm việc mệt mỏi, bác cứ để cô ấy ngủ đi.” Giọng nam đó nói.
Cố Niệm cứng đờ người, lật mạnh chăn ngồi dậy.
Là Ngôn Luật!
Sau lần đó Cố Niệm đã nói với Mục Lam Thục chuyện Ngôn Luật chưa chết.
Sao hôm nay Ngôn Luật lại đến nhà cô thế này?
Cũng không hề nghe Mục Lam Thục nhắc đến, nhưng nghe cuộc đối thoại giữa hai người thì có thể khẳng định là Mục Lam Thục đã biết từ trước rồi.
Cố Niệm nhanh chóng rời giường, thay quần áo, chải đầu rồi đi ra ngoài. Cô liền nhìn thấy Ngôn Luật đang ngồi ở phòng khách, trò chuyện vui vẻ với Mục Lam Thục.
Ngôn Luật nhìn thấy Cố Niệm trước, liền cười nói với cô: “Niệm Niệm, em dậy rồi à, anh và bác nói chuyện ồn nên em không ngủ được à?”
Có một khoảnh khắc Cố Niệm chợt thấy hoảng hốt, thái độ tự nhiên không chút vướng mắc gì đó của Ngôn Luật giống như anh chưa từng rời đi, giống như quãng thời gian cô vẫn còn học trường cảnh sát, còn Ngôn Luật vừa mới gia nhập ngành cảnh sát.
Anh ta vẫn chưa trải qua quãng thời gian u ám làm nội ứng, nụ cười vẫn thanh tân tươi sáng tựa ánh mặt trời như xưa.
Nhưng nhìn vào đôi mắt anh, Cố Niệm mới tỉnh lại.
Ngôn Luật trước mắt cô bây giờ rốt cuộc đã không còn là Ngôn Luật của ngày trước nữa.
Cố Niệm gật đầu với Ngôn Luật, rồi đi vào nhà vệ sinh, nhanh chóng đánh răng rửa mặt.
Trong khi đánh răng, Cố Niệm chợt nghe thấy Mục Lam Thục nói với Ngôn Luật: “Ngôn Luật à, nếu con đã tới đây rồi thì ở lại đây ăn cơm tối cùng hai mẹ con bác đi. Con ở lại nói chuyện với Cố Niệm nhé. Con không biết khi bác nghe Cố Niệm nói con vẫn chưa chết, bác đã kinh hãi thế nào đâu, nhưng khi bình tĩnh lại bác thấy vui cho tụi con. Bác vẫn còn nhớ, lúc đó tình cảm của hai đứa tốt đẹp thế nào, nhưng xảy ra chuyện đó, thật đáng tiếc.”
Cố Niệm cả kinh, vội nhổ kem đánh răng trong miệng ra nhanh chóng súc miệng.
Cô chợt nghe thấy Mục Lam Thục nói tiếp: “Nay con trở về thì tốt quá rồi. Chúng ta đều nghĩ là con đã chết, con bé ngốc nghếch Niệm Niệm đã đau khổ thế nào, đi đường gặp người có vẻ hơi giống con đã tưởng đó là con, không chịu chấp nhận sự thật là con đã chết. Đến nỗi... Ài! Đã lâu vậy rồi mà nó vẫn không chịu bắt đầu tình cảm với ai.”
“Mẹ!” Cố Niệm vội ném bàn chải vào ống đựng rồi xông tới, cắt ngang lời Mục Lam Thục.
Nếu cứ để như vậy, ai biết Mục Lam Thục sẽ còn nói ra cái gì nữa.
Mục Lam Thục ngẩng đầu, cười nói: “Được rồi, Cố Niệm con ngồi nói chuyện với Ngôn Luật đi, mẹ đi nấu cơm trưa.”
Nói xong, bà đứng lên đi về phía phòng bếp. Còn Ngôn Luật đang cười vô cùng thâm sâu nhìn Cố Niệm.
Cố Niệm xoay người đuổi theo Mục Lam Thục vào phòng bếp, đóng cửa phòng bếp lại, thấp giọng chất vấn, “Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao Ngôn Luật lại đến đây?”
“Ngôn Luật có lòng, gọi điện cho mẹ nói về chuyện trước đây, mẹ liền gọi cậu ta đến đây.” Mục Lam Thục mở tủ lạnh, lấy ra hai củ khoai tây ra gọt.
Cố Niệm nặng nề thở dài, hỏi: “Mẹ vừa nói mấy chuyện đó là có ý gì chứ?”
“Còn có thể có ý gì nữa, mẹ mong hai con trở lại như ngày xưa.” Mục Lam Thục gọt khoai tây xong, đặt lên thớt, chuẩn bị thái sợi.
Cố Niệm ngăn bà lại, đoạt lấy dao, đập trên thớt, “Mẹ. Mẹ đừng làm nữa, mẹ có thể nghiêm túc trả lời câu hỏi của con không?”
Mục Lam Thục mím môi thở dài mấy lần, rửa tay, rồi tùy tiện xoa tay lên tạp dề cho sạch nước, nói, “Được, vậy thì mẹ nói rõ ràng với con. Trước đây con thích Ngôn Luật, sau đó Ngôn Luật chết, con không chịu tìm bạn trai mới, điều đó chứng tỏ trong lòng con có cậu ta.”
“Nay cậu ta đã trở về, vậy thì con có thể tiếp tục ở bên cậu ta rồi. Mẹ cũng không hề ngại chuyện cậu ta là cảnh sát, công việc không an toàn. Mẹ cổ vũ hai đứa ở bên nhau.” Mục Lam Thục hơi nghiêng mặt, bà không nhìn Cố Niệm, “Vậy thì không cần thiết... phải đi tìm người khác thay thế nữa.”
Cố Niệm cảm thấy có một luồng hơi thở bị nghẹn lại ở lồng ngực, không lên được cũng không xuống được.
Một cảm giác buồn nôn từ trong lòng cô vọt thẳng lên cổ họng, Cố Niệm giơ tay giữ lấy lồng ngực, cố sức vỗ, cảm giác như có gì đó nghẹn trong lồng ngực, khiến cô muốn nôn nhưng lại không nôn ra được, ép lại ở đó vừa đau đớn vừa khó chịu.
“Mẹ, trước khi con đến với Sở Chiêu Dương con cũng đã từng nói với mẹ, con độc thân không hề liên quan gì đến Ngôn Luật, chỉ là bởi vì con không gặp được người khiến trái tim rung động mà thôi. Trong lòng con không có anh ấy, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vẫn như vậy. Sở Chiêu Dương chưa bao giờ là người thế thân cả.”
Cố Niệm tức giận đỏ cả mắt: “Sở Chiêu Dương, anh ấy... một con người ưu tú như vậy, kiêu ngạo như vậy, ai có thể xứng để anh ấy làm thế thân chứ? Mẹ nói như vậy là sự sỉ nhục đối với anh ấy, là sự sỉ nhục đối với con, là sự sỉ nhục đối với tình cảm của con!”
A
“Mẹ, trước khi con đến với Sở Chiêu Dương con cũng đã từng nói với mẹ, con độc thân không hề liên quan gì đến Ngôn Luật, chỉ là bởi vì con không gặp được người khiến trái tim rung động mà thôi. Trong lòng con không có anh ấy, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vẫn như vậy. Sở Chiêu Dương chưa bao giờ là người thế thân cả.”
Cố Niệm tức giận đỏ cả mắt: “Sở Chiêu Dương, anh ấy... một con người ưu tú như vậy, kiêu ngạo như vậy, ai có thể xứng để anh ấy làm thế thân chứ? Mẹ nói như vậy là sự sỉ nhục đối với anh ấy, là sự sỉ nhục đối với con, là sự sỉ nhục đối với tình cảm của con!”