Chương 17 THÍCH THÌ NÓI RA ĐI
Đôi môi mỏng nóng rực khô khan giống như vô ý cọ qua lỗ tai cô. Không đợi Cố Niệm phản ứng, Sở Chiêu Dương đã lui lại, dáng người thẳng tắp đi vòng qua bên kia. Nhân lúc cô không nhìn thấy, anh khẽ liếm môi, trên môi dường như vẫn mang theo mùi thơm ngọt mềm trên tai Cố Niệm.
Cố Niệm chớp chớp mắt, tay che lỗ tai, không biết sự động chạm ngắn ngủi vừa rồi có phải là ảo giác hay không. Cô chỉ cảm thấy giống như có cái gì đó ấm áp chạm qua, nhưng không rõ ràng.
Cho dù muốn chất vấn Sở Chiêu Dương thì Cố Niệm cũng không biết mở miệng như thế nào, cô chỉ có thể buồn bực nhìn Sở Chiêu Dương lên xe. Cô phát hiện anh vẫn giữ nguyên bộ mặt không cảm xúc kia, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Điều này khiến cho Cố Niệm hết sức buồn bực.
Cả đường đi trong xe đều rất yên tĩnh, trừ câu hỏi địa chỉ nhà Cố Niệm ban đầu, sau đó Sở Chiêu Dương liền không mở miệng nữa.
Cố Niệm dứt khoát cũng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cho đến khi chiếc SUV tiến vào khu nhà, Cố Niệm mới nói: “Dừng lại phía trước đi.”
Chỗ này của cô quả thực không phải khu nhà giá cao gì, không có bảo vệ, không có cổng lớn, ai cũng có thể vào.
Điều ấy cho thấy cư dân ở khu này điều kiện kinh tế cũng không được tốt lắm. Thường ngày không có chuyện gì, họ thích nhất là đi hết nhà này đến nhà kia, buôn chuyện của nhà người khác. Thấy đời sống nhà ai thay đổi cái là không tránh được ghen tị.
Chiếc SUV này của Sở Chiêu Dương quá chói mắt, cho dù người già không biết, nhưng thanh niên đều hiểu. Nếu như bị hàng xóm nhìn thấy chẳng biết sẽ có những lời bàn tán gì nữa. Cố Niệm không muốn dẫn đến thị phi.
Sở Chiêu Dương nhìn cô một cái, lặng lẽ dừng xe lại.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Cố Niệm không tình nguyện nói.
Rõ ràng trong nhà hàng được anh giải vây, sau đó lại được anh đưa về, nhưng cô hoàn toàn không muốn cảm ơn anh, Cố Niệm cảm thấy rất khó xử.
Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nhìn qua, trong lòng nghĩ: Nhìn cô ấy xuống xe cũng không muốn, chắc là không nỡ xa mình đây. Mình có cần dẫn cô ấy đi một vòng nữa không? Thật ra mình cũng không nỡ xa cô ấy. Có điều cô ấy cũng quá dễ thẹn thùng rồi, còn không dám nhìn mình. Mình có nên ám chỉ cho cô ấy chút không nhỉ?
Không đợi Sở Chiêu Dương quyết định xong, Cố Niệm đã xuống xe.
Sở Chiêu Dương: “...” Chắc là xấu hổ quá nên cô ấy mới chạy nhanh như vậy.
Sở Chiêu Dương mở cửa xe, đứng lên gọi cô: “Cố Niệm.”
Cố Niệm dừng lại, nhìn về phía anh ta, ánh mắt ý hỏi chúng ta còn gì để nói sao!!!
Sở Chiêu Dương hắng hắng giọng, cân nhắc hồi lâu mới nói: “Thích thì nói ra đi, khả năng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn đấy, không nên quá xấu hổ.”
Cố Niệm cạn lời: “...”
Rốt cuộc anh ta đang nói cái vẹo gì thế? Anh ta bây giờ trưng ra cái mặt đầy khích lệ nhìn cô là có ý gì? Trái Đất đã bị người ngoài hành tinh xâm chiếm sao?
Sở Chiêu Dương mong đợi nửa ngày cũng không đợi được Cố Niệm có dũng khítỏ tình, ngược lại mặt cô đầy vẻ không hiểu hỏi: “Anh còn có chuyện gì ư?”
Tại sao còn không lăn đi, anh ta định ở lại chỗ này làm cảnh à.
“...” Sở Chiêu Dương đen mặt ngồi vào xe, dùng sức đóng cửa xe lại, đạp mạnh ga, phóng viu đi. Cô gái này vẫn là quá xấu hổ, không dám tỏ tình với anh.
Cố Niệm: “...”
Cố Niệm bị mấy lời vừa rồi của Sở Chiêu Dương làm cho ngu luôn rồi, chỉ đành lắc lắc đầu về nhà, cô không thể hiểu nổi suy nghĩ của người ngoài hành tinh.
***
Cố Niệm vừa về đến nhà liền thấy vẻ mặt Mục Lam Thục vô cùng u ám ngồi ở phòng khách khiến cô giật nảy mình. Bà thấy cô trở về cũng không thèm phản ứng.
Cố Niệm đoán bà có thể đã biết chuyện xem mắt rồi, trong lòng thở dài, cô chủ động đi tới kêu một tiếng: “Mẹ, con về rồi.”
“Con còn không biết ngại mà về nhỉ! Lúc đi mẹ đã dặn dò con thế nào hả? Biểu hiện cho tốt, để đối phương nhìn thấy mặt tốt nhất của mình. Bây giờ thì hay rồi, vừa nãy dì Tô gọi điện thoại cho mẹ, thái độ rất rất rất không vui. Dì ấy nói con ở đó mỉa mai người ta thì thôi, lại còn cho người đánh người ta! Con nói xem con...” Mục Lam Thục tức giận đứng lên, ngón trỏ ra sức chọc vào đầu Cố Niệm, “Con sao có thể không nghe lời như thế hả!”