Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 180: Chương 180




Chương 180LƯU GIỮ TOÀN BỘ THÂN GIA CỦA SỞ CHIÊU DƯƠNG

Nam Cảnh Hành không để ý đến ông ta nữa, trực tiếp vòng sang bên cạnh, đi thẳng về phía Cố Niệm.

Cố Niệm kinh ngạc, Nam Cảnh Hành đến tìm cô sao?

Nhưng anh ta đến tìm cô làm gì chứ?

Còn đặc biệt đến tận bữa tiệc nhà họ Ngôn tìm.

Cố Niệm còn đang suy nghĩ xem có phải trùng hợp hay không, có lẽ sự thật là Nam Cảnh Hành đến tìm Mạc Cảnh Thịnh. Vậy nên cô cười với Nam Cảnh Hành, nhìn hai bên trái phải, tìm vị trí của Mạc Cảnh Thịnh, giơ tay chỉ qua đó.

Nhưng ai ngờ Nam Cảnh Hành vẫn tiếp tục đi về hướng cô.

“Chị dâu, chúc mừng sinh nhật!” Nam Cảnh Hành cười vô cùng xán lạn, lấy ra chiếc hộp nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay đã chuẩn bị từ trước.

Cố Niệm sửng sốt, ngay cả phản ứng cũng chậm hẳn đi, đầu óc dường như đã tạm dừng việc suy nghĩ lại.

Cố Niệm ngây ngốc nhận món quà, chớp mắt nói: “Cảm... cảm ơn anh.”

Nam Cảnh Hành cười rực rỡ để lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng bóc, “Chị dâu thích là được rồi.”

Cố Niệm: “...”

Cô còn chưa mở ra, đâu có biết bên trong là thứ gì chứ?

“Chị dâu không mở thử ra xem bên trong là gì sao?” Ngay sau đó, Nam Cảnh Hành đã nói ngay.

“Mở được chứ?” Cố Niệm cười hỏi.

“Tất nhiên là được rồi, đây là quà tặng cho chị dâu mà.” Nam Cảnh Hành nhìn Cố Niệm với vẻ mặt tràn ngập sự mong đợi.

Cố Niệm liền bóc hộp quà, nhân viên phục vụ đi tới cầm giúp giấy gói quà. Chiếc hộp được mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền, trên đó còn đeo một vật trang trí hình chiếc chìa khóa, là kiểu dáng kinh điển của một nhãn hiệu lớn nào đó.

Vật treo hình chiếc chìa khóa không hiếm gặp, nhưng sợi dây chuyền Nam Cảnh Hành tặng, phần hình tròn của chìa khóa là vàng tây đen dần đổi màu, bên trên có khảm đá quý màu lam rất tinh tế, giống như viên ngọc bích lóe sáng bầu trời đêm, vô cùng mộng ảo.

Cố Niệm không hiểu về những thứ này, nhưng cô cũng biết giá cả của thương hiệu kia vô cùng xa xỉ.

Tuy cô không biết, nhưng trong đám đông cũng có người hiểu biết về nó.

“Đây chẳng phải là phiên bản có hạn của mẫu mới ra năm nay sao? Nghe nói phải đặt trước ít nhất nửa năm mới có, Nam Cảnh Hành đã đặt trước bao lâu mới có được nó vậy?” Vị thái thái kia kinh ngạc nói.

“Tôi biết chiếc dây chuyền này, tôi muốn có được nó từ lâu rồi, nhưng không đặt được.” Một người khác buồn bực nói, rất không muốn thừa nhận rằng dường như là bởi vì cấp VIP của mình chưa đủ tiêu chuẩn.

“Cái chìa khóa này không phải chỉ là trang sức, mà còn có một tác dụng khác, một lát nữa chị dâu sẽ biết.” Nam Cảnh Hành cười nói, rồi đứng sang bên cạnh Cố Niệm.

“Vừa rồi Nam Cảnh Hành gọi cô gái đó là chị dâu à?” Vị thái thái khi nãy nói chuyện với Trịnh Hân Viện kinh ngạc nói: “Chẳng phải Ngôn phu nhân nói cô gái đó là kẻ ham giàu sao? Sao lại quen biết Nam Cảnh Hành được chứ?”

Nam Cảnh Hành là người mà họ có muốn quen cũng không quen được.

Một cô gái muốn nhân cơ hội yến tiệc tối nay để quen biết với những người giàu có lại quen biết Nam Cảnh Hành sao?

Nhìn xem, hình như cô ta còn có vẻ như có quan hệ rất tốt với Nam Cảnh Hành ấy. Nếu đã quen thân với Nam Cảnh Hành như vậy rồi thì còn để ý khách mời tối nay làm gì nữa?

Không nhìn thấy vừa rồi Nam Cảnh Hành cũng chỉ chào hỏi qua đám người nhà họ Ngôn rồi đi thẳng sao? Có lẽ là do Nam Cảnh Hành là con người lịch sự, thấy người nhà họ Ngôn chủ động đi tới nên mới không thể không dừng lại chào hỏi mà thôi.

Ngôn Minh Bá trầm mặt xuống, Trịnh Hân Viện càng không giấu được vẻ mặt giận dữ, cằm như sắp xiên lệch đến nơi.

Ngôn Sơ Vi mím chặt môi, lớp son môi màu hồng đào trên môi cô ta giờ đây chỉ còn một đường thật mỏng.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Cố Niệm, cũng không hề che giấu sự phẫn nộ trong đôi mắt nữa, giờ đây cô ta đã không thể tiếp tục duy trình hình tượng ôn nhu dịu dàng bình thường rồi. Bây giờ sự chú ý của tất cả mọi người đều bị Nam Cảnh Hành chiếm mất, không còn ai chú ý đến cô ta nữa.

Hai tay Ngôn Sơ Vi không tự chủ được nắm thành nắm đấm, tại sao ở đâu cũng có chỗ cho Cố Niệm thể hiện vậy?

Hình như từ sau khi cô ta gặp lại Cố Niệm, từ khi Cố Niệm vào cục cảnh sát làm việc, thì mỗi việc cô ta làm đều không được thuận lợi, chuyện gì Cố Niệm đều cướp mất sự nổi bật của cô ta. Ở cục cảnh sát, đội trường đội trinh sát hình sự vốn dĩ có quan hệ rất tốt với cô ta bây giờ cũng đã xa cách hơn trước. Mặc dù quan hệ với cô vẫn khá tốt nhưng kém xa lúc trước.

Xưa nay Mạc Cảnh Thịnh luôn là người lãnh đạm, đối với ai cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Trước đây Ngôn Sơ Vi không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao Mạc Cảnh Thịnh đối với ai cũng như nhau cả. Nhưng từ khi Cố Niệm tới, Mạc Cảnh Thịnh thể hiện rõ ràng nhiệt tình hơn với Cố Niệm, thái độ với Cố Niệm rất tốt, mọi việc đều chiếu cố đến cô ta.

Ngay cả chuyện lần trước Cố Niệm suýt nữa bị khai trừ. Mạc Cảnh Thịnh cũng đích thân chạy đi giúp đỡ để giữ lại Cố Niệm.

Thậm chí, Cố Niệm còn cướp mất Sở Chiêu Dương. Một người đàn ông lạnh lùng như vậy, dường như không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì trên đời. Nhưng lại hết lần này đến lần khác yêu thương cưng chiều Cố Niệm, khiến không một ai có thể làm tổn thương Cố Niệm.

Nếu ai đó làm tổn thương Cố Niệm, thì tức là đã chạm vào vảy rồng của người đàn ông đó, anh ta sẽ không hề khách khí ra tay xử lý, cho dù là nam hay nữ đều không nương tay. Sở Chiêu Dương toàn tâm toàn ý đối xử với Cố Niệm, trong mắt trong lòng đều chỉ có Cố Niệm, không nhìn được ai vừa mắt nữa, cũng không nhìn thấy một ai khác nữa.

Nguyện vọng lớn nhất của phụ nữ chính là có thể tìm được một người đàn ông toàn tâm toàn ý đối xử với mình, không có một ai khác trong lòng ngoài mình ra như vậy.

Còn Cố Niệm, cô ta không cần phải trả giá bất cứ thứ gì, cũng không cần phải cố gắng, chỉ cần đứng yên bất động, Sở Chiêu Dương sẽ chủ động đi về phía cô ta. Cô ta có được tất cả mọi thứ đều dễ như trở bàn tay.

Điều đó sao có thể không khiến cho người khác ghen tị, đố kỵ với cô ta chứ?

Có bao nhiêu người cố gắng suốt nửa đời người, nhưng đều không có được, nhưng có một số người lại vô cùng may mắn như thế.

Mà tối nay, nhân vật chính đáng ra là cô ta, mọi người đều đến chúc mừng cô ta tuổi trẻ tài cao, gia thế hiển hách lại tự mình cố gắng. Nhưng đúng vào lúc này, Cố Niệm cũng không chịu tha cho cô ta, lại cứ phải thể hiện trước mặt cô ta.

Bây giờ tất cả mọi người đều đã quên mất rằng đêm nay cô ta mới là nhân vật chính, tất cả mọi người đều đang nhìn Cố Niệm, tất cả đều mang theo ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa ngưỡng mộ.

Giờ khắc này, Ngôn Sơ Vi cũng đã quên mất khách mời ở xung quanh, quên mất mình đang đứng ở nơi nào, bất động đứng yên tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Niệm.

Bỗng phòng yến tiệc lại một lần nữa mở ra, người bước vào là Hàn Trác Lệ!

Lần này, ngay cả Ngôn Minh Bá hay Trịnh Hân Viện đều không dám ảo tưởng nữa. Họ không nghĩ là thể diện của mình lại đủ để khiến cho Hàn Trác Lệ nhận lời mời đến đây tham dự.

Nhưng rốt cuộc hai người cũng là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, cho dù không muốn mất mặt thêm nhưng cũng phải cắn răng đi đến chào hỏi.

“Hàn thiếu.” Ngôn Minh Bá cười gượng gạo.

Quả nhiên, Hàn Trác Lệ cũng không đến tìm họ, chỉ lãnh đạm nhìn, gật đầu lịch sự rồi đi vòng qua chỗ họ, tới thẳng chỗ Cố Niệm.

“Tóm lại các anh muốn làm trò quỷ gì vậy?” Cố Niệm nhỏ giọng hỏi Nam Cảnh Hành.

Nam Cảnh Hành cười híp mắt nói: “Điều bất ngờ.”

Cố Niệm phồng má trợn mắt, điều bất ngờ gì chứ?

Cố Niệm còn đang nghi hoặc, Hàn Trác Lệ đã bước tới, không gọi Cố Niệm là chị dâu như Nam Cảnh Hành, cười híp mắt đưa quà cho Cố Niệm: “Cố Niệm, sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn anh.” Cố Niệm vội nhận lấy.

Món quà này lớn hơn nhiều so với món quà của Nam Cảnh Hành, là một chiếc hộp hình chữ nhật.

Nhìn bộ dạng của Hàn Trác Lệ, cũng có vẻ như muốn cô mở quà ngay bây giờ.

Nhân viên phục vụ vẫn luôn đứng bên cạnh cô, sẵn sàng phục vụ.

Cố Niệm hỏi: “Mở ra luôn à?”

Hàn Trác Lệ gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Cố Niệm cẩn thận xé lớp giấy gói quà bên ngoài, rồi mở chiếc hộp bên trong ra.

Đó là một thứ trông giống như chiếc hộp trang sức, nhưng lại có vẻ tinh xảo hơn hộp trang sức.

Bên trên còn có khóa mã và mắt khóa.

“Tôi chưa cài mật khẩu, cô cứ dùng chìa khóa mở ra là được.” Hàn Trác Lệ nói.

Chìa khóa?

Cố Niệm lấy ra chiếc dây chuyền Nam Cảnh Hành tặng lúc đầu, nhìn qua một lượt, liền nhận ra hình như đúng khớp khóa. Thế là cô thử dùng chìa khóa mở hộp ra, không ngờ lại thuận lợi ấn vào được. Khẽ động một cái đã nghe thấy tiếng cạch, chiếc hộp được mở ra.

Bên trong mỗi tầng đều được in ấn logo của một thương hiệu lớn, một ô trong đó có đặt một chiếc vòng tay, dường như là cùng một bộ với chiếc dây chuyền, chỉ khác một chỗ, trên vòng tay được khảm đá màu đen và màu lam, còn kèm theo viên kim cương, giống như ngôi sao trên bầu trời đêm vậy.

“Chiếc hộp này này cất giữ toàn bộ thân gia của Sở Chiêu Dương.” Hàn Trác Lệ cười nói, “Dù sao thì cậu ta cũng giao hết cho cô thôi.”

Cố Niệm đỏ mặt, chuyện này nói bây giờ vẫn còn quá sớm.

Toàn bộ thân gia của Sở Chiêu Dương...

Ngẫm lại thấy áp lực của cô cũng rất lớn đó.

Hàn Trác Lệ vừa dứt lời, Ngụy Chi Khiêm đã đi tới nói: “Cố Niệm, cô không cần phải cảm thấy áp lực, đây là khế ước. Đám người bọn họ đã kết hôn rồi đều phải giao nộp tài sản. Nếu như phạm phải sai lầm gì, bà xã không vui sẽ đuổi họ ra khỏi nhà, cho bọn họ nghèo rớt mùng tơi luôn.”

A

Chìa khóa?

Cố Niệm lấy ra chiếc dây chuyền Nam Cảnh Hành tặng lúc đầu, nhìn qua một lượt, liền nhận ra hình như đúng khớp khóa. Thế là cô thử dùng chìa khóa mở hộp ra, không ngờ lại thuận lợi ấn vào được. Khẽ động một cái đã nghe thấy tiếng cạch, chiếc hộp được mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.