Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 187: Chương 187




Chương 187CỐ NIỆM CÓ HƠI KÍCH ĐỘNG, MUỐN CÙNG ANH TRỞ VỀ LAN VIÊN

“Hay là anh cũng giúp em nhé?” Sở Chiêu Dương dán vào bờ môi mềm mại của cô, khàn khàn nói.

Vừa nói, tay vừa lần sang.

Cố Niệm: “...”

“Không cần!” Cố Niệm vội vã giữ chặt tay anh, không cho anh lộn xộn, “Em phải về nhà rồi.”

“Thật sự không cần?” Sở Chiêu Dương vẫn không từ bỏ ý định.

Cố Niệm vội vã lắc đầu, tay chân lúng túng bò dậy đến ghế phụ, muốn mở cửa xuống xe nhưng bị Sở Chiêu Dương ngăn lại. Anh bất đắc dĩ thở dài: “Không quậy nữa, anh tiễn em.”

Hôm nay là sinh nhật cô, anh vốn muốn ở bên cô lâu thêm một chút nữa. Cho dù không thể đưa cô về nhà mình nhưng trên xe như thế cũng miễn cưỡng có thể thỏa mãn. Ai ngờ, bản thân gây sự có hơi quá đà, da mặt mỏng như cô chịu không nổi nên đòi về nhà sớm.

Cố Niệm một tay nắm chặt chốt cửa, trên gương mặt tình ý chưa hết vẫn ửng đỏ kia tràn đầy phòng bị.

Sở Chiêu Dương suýt nữa bị dáng vẻ này của cô chọc đến bật cười, giơ tay liền thấy cô vội vã rụt cổ lại. Xem ra, anh đúng là làm hơi quá khiến cô sợ rồi. Trong lòng Sở Chiêu Dương dâng lên sự buồn bực, thuận thế búng lên trán cô một cái nhưng cũng không dùng sức, vì anh không nỡ làm cô đau.

“Em xem anh là loại người gì thế?” Sở Chiêu Dương có chút lên án nói.

Anh vừa khôi phục dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn, Cố Niệm liền cảm thấy hơi áy náy, nắm chặt ngón tay vừa búng vào trán mình của anh, ngoan ngoãn nhận sai: “Em sai rồi.”

Sở Chiêu Dương nhìn cô một cái, mở xe bước xuống.

Cố Niệm cũng mở cửa xe ra ngoài.

Nhìn trái nhìn phải, giờ này bên ngoài đã chẳng còn ai nữa, vô cùng vắng vẻ.

“Sở Chiêu Dương.” Cố Niệm gọi.

Sở Chiêu Dương dừng lại, híp mắt: “Gọi anh là gì?”

Cố Niệm vẫn chưa quen, cứ cảm thấy không nói ra được thành lời.

“Chiêu Dương.” Cố Niệm chậm rãi gọi, giọng nói dịu dàng lọt vào tai Sở Chiêu Dương, giống như đang làm nũng vậy.

“Ừm?” Sở Chiêu Dương dừng lại trước mặt cô, cả người đều bị cô kêu đến mềm nhũn.

Anh cảm thấy chỉ cần cô gọi thế, bảo anh làm chuyện gì anh cũng đồng ý.

Cố Niệm giơ hai tay ra: “Cõng em lên trên đi, bây giờ chẳng có ai nhìn thấy.”

Sở Chiêu Dương im lặng nhìn cô, Cố Niệm bị anh nhìn có hơi chột dạ, từ từ thu tay lại.

Không cõng... thì không cõng.

Sở Chiêu Dương bỗng quay người lại với cô rồi hơi khuỵu xuống, trầm giọng nói: “Lên đi.”

Cố Niệm vui mừng lập tức mỉm cười, vội vã leo lên, nói bên tai Sở Chiêu Dương: “Em còn tưởng anh không chịu chứ.”

Sở Chiêu Dương không nói gì, chỉ xốc cô lên một chút.

Đáy lòng anh mềm như nước vậy.

Chỉ cần em nói, anh đều đồng ý.

Anh cõng cô bước lên trên, hành lang không dài nhưng Sở Chiêu Dương lại vô cùng thỏa mãn, nguyện ý cứ cõng cô như thế suốt cả đời, đến một chút mệt mỏi cũng không nỡ để cô chịu.

Trong chiếc xe A8 dưới bóng cây, Ngôn Luật cứ thế nhìn hai người họ thân mật như thế. Tình hình trong xe, do trời tối và kính xe màu đậm nên gã chẳng nhìn thấy gì cả. Nhưng hai người ở trong xe kì kèo lâu như vậy, có thể xảy ra chuyện tốt gì chứ?

Người con gái gã tâm tâm niệm niệm, vừa tôn kính vừa trân trọng, nay lại không biết xấu hổ trực tiếp làm chuyện đó với người đàn ông khác trong xe.

Trái tim Ngôn Luật từng đợt từng đợt đau nhói.

Trên tay gã còn cầm một sợi dây chuyền vàng hồng, trên đó treo một mặt dây hình chòm sao vô cùng tinh xảo.

Đây vốn là quà sinh nhật gã định tối nay tặng cho Cố Niệm nhưng lại không có cơ hội để tặng.

Lúc này, mặt dây chuyền bị gã nắm chặt trong tay, đầu ngón tay ra sức đè chặt. Góc của những ngôi sao sắc nhọn đâm thẳng vào lòng bàn tay gã, một cơn đau ập đến. Cùng với đau đớn là máu tươi nhưng Ngôn Luật lại chẳng hề nhận ra, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào hai người đã hòa làm một ở đằng xa.

Bóng dáng Sở Chiêu Dương cõng Cố Niệm trên đất giống như cái bóng của một người vậy.

Khóe mắt Ngôn Luật đỏ bừng, siết chặt mặt dây chuyền trong tay, vì dùng sức nên tay càng run run hơn.

***

Hành lang không có đèn, từ khi bước vào đã đen kịt một màu, không được sáng sủa như bên ngoài. Chỗ rẽ của mỗi tầng tuy có cửa sổ nhưng rất nhỏ, treo cao cao trên góc tường, vì trời đã vào đông nên cửa sổ bị đóng lại. Hơn nữa, hằng ngày cũng không có ai lau chùi nên cửa sổ đã bám một tầng bụi rất dày, ánh trăng yếu ớt bên ngoài vốn không thể xuyên vào trong được.

Giờ này, nhà nhà đều đã ngủ hết rồi, không có ánh đèn, cũng không có tiếng người, yên tĩnh lạ thường.

Lên đến tầng ba, Sở Chiêu Dương đột nhiên dừng lại.

Cố Niệm ngượng ngừng nói: “Có phải mệt rồi không? Buông em xuống đi.”

Cõng cô đi một đoạn xa như vậy, lại còn phải leo lầu, Cố Niệm ngồi trên lưng anh cũng cảm thấy bất an. Nhưng con người Sở Chiêu Dương rất bướng bỉnh, chắc chắn sẽ không đồng ý, đặc biệt là không muốn ở trước mặt cô thừa nhận bản thân không chịu được.

Điểm này, Cố Niệm hiểu rất rõ.

Nhưng không ngờ rằng cô vừa nói xong, Sở Chiêu Dương lại thật sự bỏ cô xuống.

Cố Niệm cũng sững người mất một lúc, người còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên bị Sở Chiêu Dương đè dựa vào tường.

“Có mệt hay không, em thử xem?” Sở Chiêu Dương áp sát cô, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

Cố Niệm không dám lên tiếng, sợ hàng xóm nghe thấy.

Tức giận đấm vào ngực anh một cái: “Anh thật là, chuyện này anh cũng tính toán! Em đâu nói thể lực của anh không đủ. Chỉ thật sự sợ anh mệt lo lắng cho anh mà!”

Sở Chiêu Dương vươn tay đỡ lấy sau gáy cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đang trách hờn anh kia. Đồng thời, tay còn lại với những ngón tay thon dài lại thình lình tiến đến chiếc khóa quần jeans của cô.

Cố Niệm như bị hút hết không khí, khẽ rên mấy tiếng, đầu gối mềm nhũn suýt nữa thì ngã xuống, nhưng lại kịp thời được Sở Chiêu Dương ôm lấy.

Cố Niệm vội ôm chặt cổ của Sở Chiêu Dương, mặt đỏ bừng, hai mắt còn kèm theo làn sương mỏng.

“Đây... Đây là trên hành lang đó!” Cố Niệm thấp giọng nói không thành tiếng, giọng run run như sắp khóc vậy.

“Như vậy... sau này anh sẽ không sợ tối nữa.” Sở Chiêu Dương đè thấp giọng, bịt lấy miệng cô.

Cố Niệm khẽ kêu một tiếng rồi cắn môi không để bản thân phát ra tiếng động nữa.

Người đàn ông này sao có thể vô lại như thế chứ!

Thích ứng bóng tối rồi, Sở Chiêu Dương chỉ cảm thấy làn da Cố Niệm trắng đến kinh người, trong bóng tối giống như một miếng ngọc vậy, hình như còn phát sáng óng ánh nữa, xinh đẹp đến mức khiến anh hận không thể trực tiếp khiêng cô về nhà.

Tiếc là tình hình hiện tại chưa cho phép.

***

Cố Niệm che giấu sự ngượng ngùng, mặc do Sở Chiêu Dương hoàn tất.

Tuy, anh không thật sự cầm súng ra trận nhưng như vậy cũng đã đột phá giới hạn của cô thêm một lần nữa rồi.

Lúc này, cô thật sự chẳng còn điểm nào có thể che giấu với anh nữa.

Luồng hơi ấm đó vẫn còn quanh quẩn khiến Cố Niệm vô cùng xấu hổ, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, chuyện này… lại có cảm giác như thế.

Cố Niệm không kìm được ánh mắt trách móc nhìn Sở Chiêu Dương một cái, Sở Chiêu Dương cào nhẹ vào eo cô, khẽ nói: “Không muốn anh thả em về nhà nữa à?”

“Anh nói gì thế!” Cố Niệm thật sự không hiểu, người đàn ông này sao đột nhiên lại trở nên như vậy chứ.

“Còn dùng ánh mắt đó nhìn anh nữa, anh sẽ trực tiếp đưa em về Lan Viên.” Sở Chiêu Dương gằn thấp giọng nói, giọng nói khô cứng.

Không buông tha em nữa.

Cố Niệm: “...” Cô có bị oan không chứ, không lẽ nhìn cũng không được nhìn anh sao?

Sở Chiêu Dương giúp cô chỉnh sửa lại quần áo. Chân Cố Niệm sớm đã mềm nhũn không đứng vững nữa, càng không thể tự mình chỉnh sửa, chỉ có thể rất mất mặt dựa vào lòng Sở Chiêu Dương, để mặc anh giúp cô.

Anh cũng chỉnh lại quần áo trên người ngay ngắn, kỹ lưỡng, như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Như vậy càng khiến cô trở nên chật vật hơn, Cố Niệm bĩu môi, cảm thấy thật quá bất công.

Nhưng không ngờ rằng cô vừa nói xong, Sở Chiêu Dương lại thật sự bỏ cô xuống.

Cố Niệm cũng sững người mất một lúc, người còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên bị Sở Chiêu Dương đè dựa vào tường.

“Có mệt hay không, em thử xem?” Sở Chiêu Dương áp sát cô, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

Cố Niệm không dám lên tiếng, sợ hàng xóm nghe thấy.

Tức giận đấm vào ngực anh một cái: “Anh thật là, chuyện này anh cũng tính toán! Em đâu nói thể lực của anh không đủ. Chỉ thật sự sợ anh mệt lo lắng cho anh mà!”

Sở Chiêu Dương vươn tay đỡ lấy sau gáy cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đang trách hờn anh kia. Đồng thời, tay còn lại với những ngón tay thon dài lại thình lình tiến đến chiếc khóa quần jeans của cô.

Cố Niệm như bị hút hết không khí, khẽ rên mấy tiếng, đầu gối mềm nhũn suýt nữa thì ngã xuống, nhưng lại kịp thời được Sở Chiêu Dương ôm lấy.

Cố Niệm vội ôm chặt cổ của Sở Chiêu Dương, mặt đỏ bừng, hai mắt còn kèm theo làn sương mỏng.

“Đây... Đây là trên hành lang đó!” Cố Niệm thấp giọng nói không thành tiếng, giọng run run như sắp khóc vậy.

“Như vậy... sau này anh sẽ không sợ tối nữa.” Sở Chiêu Dương đè thấp giọng, bịt lấy miệng cô.

Cố Niệm khẽ kêu một tiếng rồi cắn môi không để bản thân phát ra tiếng động nữa.

Người đàn ông này sao có thể vô lại như thế chứ!

Thích ứng bóng tối rồi, Sở Chiêu Dương chỉ cảm thấy làn da Cố Niệm trắng đến kinh người, trong bóng tối giống như một miếng ngọc vậy, hình như còn phát sáng óng ánh nữa, xinh đẹp đến mức khiến anh hận không thể trực tiếp khiêng cô về nhà.

Tiếc là tình hình hiện tại chưa cho phép.

***

Cố Niệm che giấu sự ngượng ngùng, mặc do Sở Chiêu Dương hoàn tất.

Tuy, anh không thật sự cầm súng ra trận nhưng như vậy cũng đã đột phá giới hạn của cô thêm một lần nữa rồi.

Lúc này, cô thật sự chẳng còn điểm nào có thể che giấu với anh nữa.

Luồng hơi ấm đó vẫn còn quanh quẩn khiến Cố Niệm vô cùng xấu hổ, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, chuyện này… lại có cảm giác như thế.

Cố Niệm không kìm được ánh mắt trách móc nhìn Sở Chiêu Dương một cái, Sở Chiêu Dương cào nhẹ vào eo cô, khẽ nói: “Không muốn anh thả em về nhà nữa à?”

“Anh nói gì thế!” Cố Niệm thật sự không hiểu, người đàn ông này sao đột nhiên lại trở nên như vậy chứ.

“Còn dùng ánh mắt đó nhìn anh nữa, anh sẽ trực tiếp đưa em về Lan Viên.” Sở Chiêu Dương gằn thấp giọng nói, giọng nói khô cứng.

Không buông tha em nữa.

Cố Niệm: “...” Cô có bị oan không chứ, không lẽ nhìn cũng không được nhìn anh sao?

Sở Chiêu Dương giúp cô chỉnh sửa lại quần áo. Chân Cố Niệm sớm đã mềm nhũn không đứng vững nữa, càng không thể tự mình chỉnh sửa, chỉ có thể rất mất mặt dựa vào lòng Sở Chiêu Dương, để mặc anh giúp cô.

Anh cũng chỉnh lại quần áo trên người ngay ngắn, kỹ lưỡng, như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Như vậy càng khiến cô trở nên chật vật hơn, Cố Niệm bĩu môi, cảm thấy thật quá bất công.

Sở Chiêu Dương khoác áo khoác lên cho cô, cúi đầu nhìn, sau đó nhíu mày: “Sao thế, bĩu môi cao vậy làm gì?” Nói rồi, liền cúi đầu hôn một cái.

Phát hiện điều này, trong lòng Cố Niệm vừa ấm áp vừa chua xót. Cũng không biết đã bao nhiêu lần lúc cô không biết như vậy, anh cũng lặng lẽ đứng đợi cô, nhìn cô như thế. Người đàn ông này luôn âm thầm hi sinh, ngốc nghếch đến đáng yêu. Nhưng một khi cô đã biết thì cảm động chẳng thể nào nói nên lời.

Môi cô bĩu cao như thế đúng là rất dễ hôn.

Cố Niệm “hừ hừ” mấy tiếng, không đáp lại anh.

“Có đi được không?” Sở Chiêu Dương hỏi.

Cố Niệm cử động chân, biểu cảm uất ức: “Chân mềm cả rồi.”

“Anh cõng em lên.” Sở Chiêu Dương nói.

Bây giờ tâm trạng của Sở Chiêu Dương vô cùng tốt, điểm thể hiện rõ nhất chính là đôi mắt phát sáng và giọng nói dịu dàng của anh.

Còn Cố Niệm càng nghe càng phiền muộn, cảm thấy Sở Chiêu Dương chính là một con yêu hồ lấy âm bù dương! Hình như sau mỗi lần, tinh lực của anh càng ngày càng dồi dào, còn cô lại càng ngày càng cạn kiệt.

Thật quá bất công!

Nhưng dù như thế, anh cõng cô leo cầu thang, Cố Niệm vẫn lo lắng anh sẽ mệt. Những lời nói thương xót đã chực chờ trên môi, nhưng lại bị nuốt ngược vào trong. Nhớ đến lúc nãy chính vì một câu như thế đã dẫn đến anh náo cô một hồi, cô đâu dám nhiều lời nữa.

Cô ngoan ngoãn nằm trên lưng Sở Chiêu Dương, để anh cõng lên lầu.

Đến trước cửa nhà, Cố Niệm lục tìm chìa khóa từ trong túi xách. Lúc đang định mở cửa, Cố Niệm bỗng dừng lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Sở Chiêu Dương, dịu dàng nói: “Cảm ơn anh, tối nay đã cho em nhiều điều bất ngờ đến thế.”

Sở Chiêu Dương nhìn cô say đắm, sau khi thích nghi với bóng tối, càng có thể nhìn rõ cô hơn.

Anh giơ tay, nhẹ nhàng nựng đôi má mềm mịn của cô.

Cố Niệm, em mới là bất ngờ lớn nhất trong đời anh.

Thật may mắn, ông trời đã cho anh gặp được em.

Có lẽ, vụ bắt cóc năm xưa và sự dằn vặt đó chỉ là cái giá để anh được gặp em.

Nếu thật sự là thế, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Cố Niệm không biết vì sao nhìn anh như vậy hốc mắt lại hơi đỏ lên. Ánh mắt anh ấm áp là thế, tình cảm chân thành là thế. Giống như... Giống như cô chính là tất cả thế giới của anh vậy. Vì cô, dù có phải trả giá gì anh cũng cam nguyện. Anh không nói gì, chỉ như thế lặng lẽ chăm chú nhìn cô, nhưng lại khiến cô cảm động muốn khóc.

Sở Chiêu Dương cúi đầu hôn lên đôi mắt cô: “Vào nhà đi.”

Khoảng khắc này, Cố Niệm có hơi kích động, muốn theo anh trở về Lan Viên.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn gật gật đầu.

Cô nhón chân, chủ động in lại một nụ hôn trên môi Sở Chiêu Dương, rồi mới mở cửa vào nhà.

Sở Chiêu Dương đứng trước cửa nhà cô thêm một lúc nữa, đang định rời đi, nào ngờ cửa lại đột nhiên mở ra.

Liền thấy Cố Niệm xuất hiện sau cánh cửa, nhìn anh mỉm cười: “Quả nhiên anh vẫn chưa đi.”

Phát hiện điều này, trong lòng Cố Niệm vừa ấm áp vừa chua xót. Cũng không biết đã bao nhiêu lần lúc cô không biết như vậy, anh cũng lặng lẽ đứng đợi cô, nhìn cô như thế. Người đàn ông này luôn âm thầm hi sinh, ngốc nghếch đến đáng yêu. Nhưng một khi cô đã biết thì cảm động chẳng thể nào nói nên lời.

“Sau này đừng ngốc như thế nữa.” Cố Niệm không nhịn được nói.

Sở Chiêu Dương nhíu mày, anh ngốc chỗ nào chứ?

Cố Niệm không nói gì thêm, chỉ đưa cho Sở Chiêu Dương một chiếc đèn pin cao áp: “Dùng cái này soi sáng đi.”

Bên ngoài quá tối, cô vẫn rất lo cho anh. Nếu có thể, cô còn muốn tiễn anh xuống lầu. Nhưng cô biết rõ, người đàn ông này không cho phép, nhất định sẽ lại tiễn cô trở lên. Cứ lặp đi lặp lại như thế, hai người chẳng ai có thể về đến nhà cả.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.