Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 197: Chương 197




Chương 197 TRỌNG TRÁCH CỦA THẦY CÒN XA XÔI QUÁ

Chớp mắt đã đến ngày 29 tết.

Bộ phận của họ lại không cần trực ban, xử lý đều là các vụ án to. Nếu có án, nhận được điện thoại cô phải lập tức trở về. Lúc không có án, họ cũng không cần như những cảnh sát bình thường trong thời gian nghĩ phải luân phiên trực ban.

Thế nên, Cố Niệm xin nghỉ phép trước một ngày, cùng Mục Lam Thục ngồi xe lửa về Ngu Thành.

Từ thành phố B ngồi xe lửa về Ngu Thành cần 29 tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới có thể về kịp bữa cơm tất niên tối 30.

Nhà ga rất đông người, tất cả đều là những người nhân dịp tết mới về quê. Có người xách theo hành lý cồng kềnh, có người xách túi du lịch, có người xách những chiếc túi bện nhỏ nhỏ.

Cố Niệm cũng mua không ít đồ mang về, ông ngoại bà ngoại cô sống cùng cậu mợ ở Ngu Thành.

Mục Lam Thục vì ở xa, không thể hiếu kính ba mẹ, thế nên mỗi năm lúc trở về đều mang rất nhiều đồ để thể hiện tâm ý.

Cho dù là lúc Cố Niệm học đại học, Mục Lam Thục phải làm mấy công việc một lúc, khoảng thời gian đó rất khó khăn, bình thường Mục Lam Thục ăn mặc cần kiệm nhưng đến khi về quê ăn tết vẫn để dành được ít tiền. Một phần mua quà về, một phần để lại cho ông bà ngoại của Cố Niệm làm phí sinh hoạt.

Thế nên, cậu mợ vẫn luôn cho rằng, Mục Lam Thục ở thành phố kiếm được rất nhiều tiền.

Dù cho hai tay Mục Lam Thục thô ráp đầy những vết chai, nhưng họ vẫn cảm thấy như vậy.

Hai người kéo hành lý, còn mang thêm túi to túi nhỏ, khó khăn bước trong đám đông đang chen lấn.

Trên tay Cố Niệm cầm một chiếc túi rất nặng, không ngừng bị người khác chen lấn giẫm lên chân mình, hơn nữa lần nào cũng đều giẫm cùng một chỗ.

Đột nhiên, túi to trên tay bị ai đó nhấc lên một chút.

Cố Niệm còn tưởng có người nhân cơ hội giật đồ, kết quả vừa quay đầu nhìn, đó lại là Trì Dĩ Hằng.

Nhớ đến lần trước nghe lén thầy ấy nói chuyện với Ngôn Luật, Trì Dĩ Hằng biểu đạt hảo cảm với cô đều là vì giúp Ngôn Luật giữ cô lại. Cố Niệm rất khó xử, khó mà có thể dùng tâm trạng bình thường đối mặt với Trì Dĩ Hằng nữa.

“Thầy Trì, sao thầy lại... ” Cố Niệm lúng túng nhìn anh.

“Tôi cũng về quê, không ngờ lại trùng hợp như vậy gặp em ở đây.” Trì Dĩ Hằng nhìn thấy Mục Lam Thục ở bên cạnh Cố Niệm, vội vã gọi, “Bác gái.”

Mục Lam Thục cười nói: “Dĩ Hằng à, thật trùng hợp, nhà cháu ở đâu thế?”

“Ở Liễu Thị ạ.” Vừa hay, cũng không có máy bay.

“Trùng hợp vậy sao? Nhà bác phải về Ngu Thành, cũng rất gần Liễu Thị đó.” Mục Lam Thục kinh ngạc nói.

“Vâng ạ.” Trì Dĩ Hằng lấy vé tàu ra, đưa cho Mục Lam Thục xem số tàu, “Không biết chúng ta có ngồi cùng một chuyến tàu không.”

Mục Lam Thục nhìn sang, rồi nói vói Cố Niệm: “Con lấy ra xem thử đi, chúng ta ngồi chuyến tàu nào.”

Cố Niệm vốn không muốn đi cùng Trì Dĩ Hằng nhưng vẫn không thể không lấy vé tàu ra xem.

“Ôi chao, vừa hay, chúng ta cùng một chuyến.” Mục Lam Thục vui vẻ nói.

“Vậy đi cùng nhau đi.” Trì Dĩ Hằng cười nói.

“Thầy Trì!”

Đột nhiên có tiếng gọi của một chàng trai trẻ vang lên.

Họ quay đầu lại nhìn, một nam sinh cũng kéo hành lý bước đến, nhìn rất trẻ, có lẽ là học sinh của Trì Dĩ Hằng.

Trông thấy Cố Niệm, nam sinh đó cười ám muội với Trì Dĩ Hằng: “Thầy Trì, đây là bạn gái thầy à?”

“Không phải.” Trì Dĩ Hằng nhìn Cố Niệm một cái, đột nhiên cười nói, “Tuy nhiên thầy cũng rất muốn thế.”

Cố Niệm nghe Trì Dĩ Hằng nói vậy, cả người đều không được tự nhiên.

Cô đã nghe hết những lời Trì Dĩ Hằng nói với Ngôn Luật, bây giờ Ngôn Luật cũng trở về rồi. Thật không hiểu nổi sao Trì Dĩ Hằng còn nói thế?

Nếu là trước đây, Trì Dĩ Hằng nói vậy có thể khiến cô ít nhiều cảm thấy hơi áy náy. Nhưng bây giờ, trong lòng cô chỉ còn lại tâm trạng kỳ quái.

“Ôi chao? Vậy chính là sư mẫu tương lai rồi!” Nam sinh đó cười nói.

Cố Niệm cười lãnh đạm: “Tôi có bạn trai rồi.”

Nụ cười của nam sinh đó cứng đờ, gãi gãi đầu, quay đầu sang Trì Dĩ Hằng nói: “Thầy Trì, trọng trách của thấy còn xa xôi quá!”

“Đừng nói thế làm người ta khó xử.” Trì Dĩ Hằng cười ôn hòa.

Nam sinh đó cười “Hi hi” mấy tiếng, vội nói: “Xin lỗi xin lỗi, bình thường em cũng hay nói linh tinh lắm.”

Mục Lam Thục kéo Cố Niệm sang một bên, trừng mắt với cô: “Đừng để ý đến con bé, cả nói đùa cũng không ra hồn.”

Cố Niệm không nói gì, làm gì có ai lấy chuyện này ra nói đùa chứ, khiến người khác thấy khó xử.

“Cháu là học sinh của thầy Trì à?” Mục Lam Thục cười hỏi.

“Bác gái, chào bác, cháu tên Trần Vũ Chinh. Là học sinh của thầy Trì ạ.” Trần Vũ Chinh tự giới thiệu.

“Ôi, vậy không phải cháu cũng là sư đệ của Cố Niệm sao? Nếu nó đã là sư tỷ của cháu, vậy cháu không cần khách sáo với nó.” Mục Lam Thục cười nói.

Kết quả cũng thật trùng hợp, Trần Vũ Chinh cũng cùng một chuyến tàu với bọn họ.

Chỉ là nhà của Trần Vũ Chinh gần hơn một chút nên xuống ga sớm hơn bọn họ.

Trì Dĩ Hằng xách hành lý thay cho Cố Niệm, nói: “Chúng ta tìm một chỗ ít người đi, xem xem có thể tìm thấy chỗ ngồi không.”

Cố Niệm giơ tay định nhận lấy túi của mình: “Để em xách cho.”

“Nặng lắm, nơi này đông người, để tôi giúp em.” Trì Dĩ Hằng đưa túi ra sau lưng mình, không muốn để Cố Niệm nhận lại, “Vừa rồi nhìn thấy một mình em xách quá vất vả, còn bị vấp mấy lần nữa.”

“Không sao.” Cố Niệm vốn không muốn để Trì Dĩ Hằng giúp.

Cô không biết rốt cuộc Trì Dĩ Hằng và Ngôn Luật xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cứ cảm thấy kỳ quái.

“Đừng khách khí với tôi.” Trì Dĩ Hằng cười nói, “Tôi chỉ có một một cái vali này, giúp em cầm một chút không sao cả.”

“Con bé này, con khách khí với Dĩ Hằng làm gì? Sao bây giờ lại đổi tính trở nên khó chịu thế chứ.” Mục Lam Thục trừng mắt với Cố Niệm một cái, nói với Trì Dĩ Hằng, “Dĩ Hằng, cháu đừng để ý đến nó, nó muốn xách cứ để nó xách đi.”

Mục Lam Thục cảm thấy, chắc chắn Cố Niệm đang cãi nhau với Sở Chiêu Dương nên tâm trạng không được tốt, vì thế cũng khó chịu với những người xung quanh luôn.

“Bác gái, để cháu cầm giúp bác.” Trần Vũ Chinh cũng muốn giành lấy túi hành lý trên tay Mục Lam Thục.

Thật ra Mục Lam Thục chỉ kéo một vali, một túi hành lý. Túi hành lý đặt trên vali, kéo cũng không nặng nhọc mấy.

Đa số hành lý nặng đều ở chỗ Cố Niệm.

Thế nên, Mục Lam Thục xua xua tay nói: “Bác thì không cần đâu, túi hành lý để trên vali cùng kéo, cũng không nặng. Bác thấy cháu cầm không ít đồ rồi, đừng lo cho bác.”

Cuối cùng, Cố Niệm vẫn không thể lấy lại đồ của mình từ tay Trì Dĩ Hằng.

Bốn người chen qua đám đông, Trì Dĩ Hằng luôn che chở cho Cố Niệm, vì thế lần này cô không bị chen lấn nữa.

Trong phòng chờ tất cả chỗ ngồi đều đã có người, bốn người chỉ có thể tìm một chỗ ít người đứng đợi.

Lúc này, Cố Niệm nhận được điện thoại Sở Điềm gọi đến.

“Sao bên cậu lại ồn ào thế?” Sở Điềm hỏi.

“Tớ đang ở ga xe lửa, hôm nay phải về quê ăn tết rồi.” Cố Niệm giải thích.

“Hả, tớ vốn còn định hỏi cậu bảy ngày tết có kế hoạch gì chưa.” Sở Điềm tiếc nuối nói.

“Bác gái, uống chút nước đi.” Trì Dĩ Hằng đưa một chai nước khoáng sang cho Mục Lam Thục.

Vì Cố Niệm đang nghe điện thoại nên không tiện quấy rầy.

Nhưng Sở Điềm lại nghe thấy: “Niệm Niệm, sao lại có tiếng người đàn ông khác vậy?”

“... ” Cố Niệm nhìn Trì Dĩ Hằng một cái, nói, “Lúc cùng mẹ đến ga tàu, vừa hay gặp phải... bạn tớ.”

“Hả? Anh tớ không tiễn cậu sao?” Sở Điềm kinh ngạc hỏi.

Thấy Sở Chiêu Dương xem Cố Niệm như bảo bối như thế, Cố Niệm muốn về quê, phải bảy ngày không gặp, Sở Chiêu Dương có thể không tiễn cậu ấy sao?

Có Sở Chiêu Dương ở đó, làm gì cho phép sinh vật nam nào khác đến gần Cố Niệm trong bán kính nửa mét chứ!

Tâm trạng Cố Niệm trầm xuống, nói: “Không có, anh ấy đang bận.”

Sở Điềm chớp chớp mắt, cảm thấy có điểm không đúng lắm, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì. Nói thêm với Cố Niệm vài câu, sau đó Cố Niệm bắt đầu phải kiểm vé nên cúp máy.

Cố Niệm bọn họ đều không ở cùng toa với Trì Dĩ Hằng và Trần Vũ Chinh. Vì thế Trì Dĩ Hằng và Trần Vũ Chinh đặc biệt chạy đến, đổi chỗ với mấy người chung toa với Cố Niệm.

Vì Trì Dĩ Hằng và Trần Vũ Chinh đều ở giường dưới, thế nên hai người giường trên đều rất vui vẻ đổi với họ.

“Liễu Thành cách Ngu Thành gần như vậy, ngồi xe buýt khoảng nửa tiếng là đến rồi, ngày nghỉ có rảnh thì cháu đến nhà chúng ta chơi nhé.” Mục Lam Thục mời Trì Dĩ Hằng.

Bà nhìn ra được, Trì Dĩ Hằng rất có hảo cảm với Cố Niệm, cũng không vì chuyện Cố Niệm đã có bạn trai mà từ bỏ.

Mà gần đây, tuy Cố Niệm không nói nhưng Mục Lam Thục khẳng định, giữa Cố Niệm và Sở Chiêu Dương chắc chắn đã xảy ra vấn đề.

Ở trước mặt Trì Dĩ Hằng, Cố Niệm cũng không tiện trực tiếp ngăn cản Mục Lam Thục.

Vì thế liền nghe thấy Trì Dĩ Hằng cười nói: “Nhất định ạ.”

Cũng không biết là khách khí hay là thật sự muốn đi Ngu Thành nữa.

Mục Lam Thục lấy một túi đồ ăn vặt ra, Trần Vũ Chinh đi rót một ấm nước nóng về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.