Chương 227 RẤT GIỐNG CỐ NIỆM
Dĩ nhiên không tính đồ lót.
“À, đấy là nói cho Mục Kỳ San nghe thôi.” Cố Niệm vội giải thích, vô thức kéo lấy tay anh, “Đồ của em nhiều rồi, cơ bản là không cần mua thêm.”
“Cái đấy với chuyện anh mua cho em là hai chuyện khác nhau.” Sở Chiêu Dương nói, anh đã quyết định mua cho Cố Niệm vài bộ đồ.
“Nhưng khu thương mại này hơi cao cấp quá.” Cố Niệm bất đắc dĩ nói, “Bình thường em làm nhiệm vụ, chủ yếu là mặc đồ thoải mái, đa số đều là áo len, áo thun. Cái áo thun ở đây chỉ thêm một nhãn hiệu liền trở thành năm sáu ngàn, em ra ngoài làm một nhiệm vụ là hỏng ngay.”
“Hỏng thì lại mua.” Sở Chiêu Dương nói, “Không sợ em làm hỏng.”
Cố Niệm hết cách, sau cùng vẫn bị Sở Chiêu Dương kéo đi mua rất nhiều đồ. Sắp đến mùa đông, đồ mua toàn là áo len, quần jean, còn có vài bộ áo khoác. Khi Cố Niệm đang trong phòng thử đồ, Sở Chiêu Dương nhớ lại bộ đồ lót cô mặc hôm đó, không biết hôm nay cô có mặc không.
Lòng anh nóng lên, đứng trước cửa phòng thay đồ không chịu đi.
“Niệm Niệm.” Sở Chiêu Dương đột nhiên gọi.
“Sao?” Cố Niệm vừa mặc quần jean vừa hỏi.
“Có cần anh giúp em không?” Sở Chiêu Dương hỏi.
Cố Niệm: “...”
“Em tự làm được.” Cố Niệm đỏ mặt nói.
Sở Chiêu Dương nhìn xung quanh, thấy không có ai liền nhỏ tiếng hỏi: “Hôm nay em có mặc đồ lót anh mua cho không?”
Cố Niệm: “...”
Thì ra người đàn ông này đã có chủ ý!
Cô xấu hổ nói: “Không có!”
Trải qua lần đó, cô nào có thể tùy tiện mặc.
Sở Chiêu Dương rất thất vọng, gõ cửa: “Mở cửa, để anh vào xem.”
Nhân viên tưởng họ gặp phải khó khăn gì, liền đi qua: “Thưa anh, anh có gì cần giúp đỡ không?”
“Không có, không có!”
“Mở cửa ra.”
Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đồng thanh nói.
Nhân viên: “...”
Cố Niệm mở cửa ra, vội đến đổ mồ hôi: “Em xong rồi.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Sau cùng, hai người xách túi lớn túi nhỏ chiến lợi phẩm trở về.
***
Mục Kỳ San rất nhanh tìm được công việc, nghe Mục Lam Thục nói, Mục Kỳ San làm nhân viên hướng dẫn mua hàng trong một cửa hàng quần áo nam.
Sáng thứ bảy, Sở Chiêu Dương ở nhà làm việc, Cố Niệm thì đến chỗ Mục Lam Thục, cùng đến xem công việc của Mục Kỳ San ở cửa hàng đó.
Trung tâm mua sắm rất đông nhưng cửa hàng đồ nam đó không nhiều người. Khi bọn họ đến, nhìn thấy dường như là cấp trên của Mục Kỳ San, một người phụ nữ tuổi khoảng ba mươi, đang chỉ đạo bọn họ.
Sau khi kết thúc, Mục Kỳ San và những người khác trở về vị trí của mình. Vì có mặt giám đốc thương hiệu ở thành phố B nên không ai dám lười biếng, mọi người đều biểu hiện rất khuôn phép. Hôm nay là ngày giám đốc đi tuần tra các cửa hàng, cũng là ngày phỏng vấn các ứng viên.
Nhìn thấy Cố Niệm và Mục Lam Thục đến, Mục Kỳ San lập tức gọi: “Bác, chị.”
Mục Lam Thục và Cố Niệm đi qua, giám đốc mắt sáng lên, cũng bước qua.
“Bác, chị, em giới thiệu với hai người, đây là giám đốc của bọn em.” Mục Kỳ San cười nói.
“Giám đốc, đây là người chị đó của tôi.”
Giám đốc vội dùng hai tay nắm lấy tay của Cố Niệm: “Cô chắc là bạn gái của Sở thiếu rồi!”
Cố Niệm mỉm cười, nhìn sang Mục Kỳ San.
Mục Kỳ San liền nói: “Đúng vậy, sau này chị sẽ thường dẫn anh rể đến mua đồ, anh rể tôi nhất định sẽ mua rất nhiều.”
Cố Niệm lúc này đã hiểu, tại sao Mục Kỳ San có thể thuận lợi được tuyển dụng, thì ra là bám vào con cờ Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương dĩ nhiên sẽ không đến đây mua đồ, đồ vest, áo sơ mi đều được may thủ công. Mỗi tháng đều có người đến đo đạc, rồi gửi số liệu sang nước Anh, bên đó sẽ cắt may bằng tay, rồi gửi lại về đây. Cũng không biết có phải vì thế mà Cố Niệm cảm thấy đồ vest của Sở Chiêu Dương luôn đẹp hơn người khác.
Cô ta lôi con cờ Sở Chiêu Dương vào công việc, xem như khôn vặt, không phải chuyện lớn. Nhưng Cố Niệm cảm thấy, hiện giờ cô ta có thể lôi Sở Chiêu Dương vào để có được công việc, không biết ngày mai lại lấy danh nghĩa anh làm chuyện gì khác.
Hơn nữa, tất cả đều trong tình huống bọn họ không hay biết. Vì vậy, Cố Niệm cười lạnh lùng, cũng không định ở lại đây lâu. Đến cả Mục Lam Thục cũng hiểu, bà đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.
Nếu không phải có giá trị lợi dụng, tạo thiện cảm trước mặt giám đốc, Mục Kỳ San sẽ nể mặt họ?
Giám đốc cười nói: “Cô Cố, đúng lúc ngày mai có nhiều kiểu mới về, cô có muốn đưa anh Sở xem không? Xem kiểu nào hợp ý.”
Cố Niệm cười: “Không cần, hôm nay chúng tôi chỉ đến xem môi trường làm việc của Kỳ San. Không làm phiền chị nữa, chúng tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô mỉm cười với giám đốc và Mục Kỳ San rồi bỏ đi.
Giám đốc cười ngượng ngùng, đợi đến khi hai người đi xa mới thu nụ cười lại.
“Sở thiếu thật sự là anh rể cô?” Giám đốc hoài nghi hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, đến ảnh tôi cũng đã cho chị xem.” Mục Kỳ San ra vẻ lấy điện thoại, muốn cho giám đốc xác nhận lại lần nữa.
Giám đốc khua tay tỏ ý không cần. Cô tuyển dụng Mục Kỳ San còn không phải là xem trọng mối quan hệ của cô ta và Sở Chiêu Dương sao. Nghĩ đến việc biết em vợ đến đây làm việc, Sở Chiêu Dương sẽ thường đến chiếu cố việc làm ăn, tùy ý mua một ít cũng đã có thể tăng lượng tiêu thụ.
“Tôi đến cửa hàng khác xem, các cô hãy lấy lại tinh thần.” Giám đốc nói rồi bỏ đi.
***
Ngôn Luật nhìn Cố Niệm và Mục Lam Thục bước ra từ cửa hàng đồ nam đi xa. Gã không biết bọn họ đã nói gì bên trong liền đi theo Cố Niệm, vào trong cửa hàng.
Nhìn đồ đạc bên trong, Cố Niệm định mua đồ cho Sở Chiêu Dương ư?
“Chào anh, xin hỏi anh cần gì?” Mục Kỳ San vội bước lên trước, mỉm cười hỏi.
Chỉ mới đến đây làm việc vài ngày, nhưng cô ta đã không còn là cô gái khờ khạo lại ra vẻ thông minh lanh lợi nữa. Đồng nghiệp từng dạy cô ta làm thế nào biết được khách hàng có muốn mua đồ trong cửa hàng không.
Ngôn Luật khí chất xuất chúng, đôi tay rất nho nhã, vừa nhìn đã biết gia thế tốt, đến cả nút trên áo gã cũng rất tinh tế .
Ngôn Luật nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên mặt rồi lập tức ngưng đọng ở đó. Cô nhân viên gầy gò của cửa hàng lại có vài phần giống Cố Niệm. Từ ngũ quan của cô có thể nhìn ra bóng dáng của Cố Niệm.
Ngôn Luật từ từ lùi bước, phát hiện đến cả vóc dáng cũng rất giống nhau.
Nếu đứng xa nhìn, e là sẽ bị nhầm cô ta với Cố Niệm.
“Thưa anh?” Mục Kỳ San bị Ngôn Luật nhìn đến mất tự nhiên.
Bị một người đàn ông anh tuấn nhìn chằm chằm, tim cô ta đập nhanh hơn.
Ngôn Luật định thần lại, nhìn thấy hai má ửng đỏ của Mục Kỳ San, gã lại càng ngẩn ngơ.
Rất giống Cố Niệm.
Gã chưa từng gặp qua ai giống Cố Niệm đến vậy.
Đây là người đầu tiên.
Ngôn Luật tùy tiện lấy vài cái áo sơ mi, nhìn cũng không nhìn, đưa cho Mục Kỳ San: “Những cái này, đều lấy size L.”
Mục Kỳ San ngẩn ra một chút: “Không cần thử sao?”
“Không cần.”
Mục Kỳ San vội cười nói: “Được, anh đợi một chút.”
Mục Kỳ San nhanh nhẹn gói mấy cái áo sơ mi lại, bỏ vào túi, đưa cho Ngôn Luật.
Ngôn Luật lại vô thức nhìn cô một cái rồi mới xoay người đi.
Mục Kỳ San cắn răng rồi đuổi theo.
“Thưa anh!” Mục Kỳ San gọi.
Ngôn Luật dừng lại, quay người nhìn cô.
Mục Kỳ San lấy ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa cho gã: “Thưa anh, đây là danh thiếp của tôi, nếu có gì cần thì cứ liên hệ.”
Ngôn Luật nhận lấy danh thiếp, nhìn vào tên phía trên.
Mục Kỳ San.
Dưới tên còn có số điện thoại cô ta.
Ngôn Luật rũ mắt, nhìn Mục Kỳ San cười lạnh lùng rồi gật đầu: “Được.”
***
Thời gian trôi qua, đã vào mùa xuân tháng ba.
Ngày thứ bảy, Sở Chiêu Dương ở công ty tăng ca, Cố Niệm liền lén chạy ra ngoài, dạo phố xem có gì phù hợp mua làm quà sinh nhật anh.
Từ tháng hai, Cố Niệm đã bắt đầu nghĩ đến sinh nhật của Sở Chiêu Dương.
Mục Kỳ San lấy ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa cho gã: “Thưa anh, đây là danh thiếp của tôi, nếu có gì cần thì cứ liên hệ.”
Ngôn Luật nhận lấy danh thiếp, nhìn vào tên phía trên.
Mục Kỳ San.