Chương 231 MẮT CÔ MÙ, CHỨ CỐ NIỆM THÌ KHÔNG
Người đàn ông này... Sao lại có người đàn ông không quan tâm mình bị cắm sừng?
“Anh rể, chị và Ngôn Luật thông đồng với nhau, anh đừng để bị chị ấy lừa!” Mục Kỳ San vội nói, “Cố Niệm, chị đừng giả vờ nữa! Lúc nãy khi ôm lấy Ngôn Luật, sao chị không giả vờ?”
“Không có gì để nói?” Sở Chiêu Dương cúi đầu hỏi Cố Niệm.
Mục Kỳ San thích thú, cho rằng Sở Chiêu Dương đang chất vấn Cố Niệm. Nhưng cách hai người họ ở cạnh nhau, nói chuyện với nhau, ý trong lời nói của Sở Chiêu Dương, cô ta không thể hiểu được. Sở Chiêu Dương thật ra đang hỏi, Cố Niệm có muốn mắng lại không?
Cố Niệm lắc đầu: “Em cảm thấy buồn nôn.”
Sở Chiêu Dương ngước mắt lên, xoay đầu nhìn Ngôn Luật, rồi che chở cho Cố Niệm rời đi.
Mục Kỳ San vội nói: “Anh rể, anh đừng cứ không tin em, anh bị cắm sừng mà không biết sao! Lúc nãy hai người ở trước nhà vệ sinh, anh anh em em rất thân mật! Chị ấy có anh rồi mà vẫn không hài lòng, còn đi dụ dỗ Ngôn Luật, không chừng còn dụ dỗ cả ba bốn người nữa! Loại phụ nữ này không xứng với anh! Chị ta là kẻ hèn hạ!”
Sở Chiêu Dương dừng lại, xoay người lạnh lùng nhìn Mục Kỳ San, khóe môi mỉa mai nhìn Ngôn Luật: “Anh ta? Mắt cô mù, chứ Cố Niệm thì không.”
Câu nói này khiến Mục Kỳ San tức đến đỏ mặt.
Sở Chiêu Dương lại nói: “Nếu cô ấy bị người khác thu hút thì chính là do tôi không đủ tốt.”
Anh cúi đầu nhìn Cố Niệm mặt vẫn luôn dùi vào lòng anh: “Vậy thì anh phải cố gắng hơn.”
Câu nói này khiến những khách hàng nữ xung quanh cảm thấy vô cùng hâm mộ. Đàn ông thế này tìm ở đâu ra, thật là tốt quá! Cô gái trong lòng anh ta, kiếp trước đã làm việc gì, kiếp này mới gặp được anh?
Nhưng bọn họ không biết, trong lòng Sở Chiêu Dương, anh gặp được Cố Niệm mới là may mắn của anh. Cô là mặt trời nhỏ của anh, anh đương nhiên phải cố gắng không để mặt trời nhỏ của mình rời xa. Anh muốn cô luôn luôn soi sáng anh.
Lời đã nói đến mức này, Mục Kỳ San thật sự không thể nói gì thêm. Sở Chiêu Dương thật lợi hại, đã bị cắm sừng nhưng lại không nổi giận?
Vậy, cô ta còn gì để nói?
Cô ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Sở Chiêu Dương ôm lấy Cố Niệm bỏ đi.
Ngôn Luật cũng bị Sở Chiêu Dương công kích không nhẹ, vì vậy liền đổ hết lên Mục Kỳ San.
“Còn muốn mất mặt thêm sao?” Ngôn Luật kéo lấy tay Mục Kỳ San, lôi cô ta ra ngoài.
Phục vụ nhăn mặt cản gã lại: “Thưa anh, món anh gọi tuy chưa dọn lên nhưng đã nấu xong. Hóa đơn… có phải nên trả không?”
Ngôn Luật lười nói, lấy ví trong túi ra, rút vài tờ tiền đỏ, cụ thể mấy tờ gã cũng không rõ nhưng toàn bộ đưa hết cho phục vụ.
***
Sở Chiêu Dương dìu Cố Niệm lên xe, sau đó anh không nói lời nào lái xe về Lan Viên.
Trên đường, anh gọi điện thoại cho thím Dư, bảo bà ấy chuẩn bị cơm trưa. Vốn dĩ anh đã nói với thím Dư, không cần làm cơm trưa, anh và Cố Niệm ra ngoài ăn. Nhưng kế hoạch thay đổi.
Sau khi để xe vào bãi đậu, Sở Chiêu Dương xuống xe, nắm lấy tay Cố Niệm, dẫn cô vào thang máy.
Trong thang máy không có người, Cố Niệm cẩn thận nhìn Sở Chiêu Dương, kéo kéo tay anh: “Anh lại nổi giận rồi hả?”
Sở Chiêu Dương rất giận nhưng không phải hoàn toàn giận cô. Anh biết, nếu chỉ có mình Ngôn Luật, Cố Niệm sao có thể đồng ý cùng Ngôn Luật ăn cơm? Toàn bộ đều là vì mối quan hệ với Mục Kỳ San nên Cố Niệm mới không thể từ chối được.
Anh giận vì Cố Niệm chịu uất ức lớn như vậy. Rõ ràng là Ngôn Luật bám lấy cô, nhưng lại bị Mục Kỳ San mắng, mọi người xung quanh đều cho rằng cô dụ dỗ bạn trai của em gái mình. Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn dáng vẻ sợ hãi, uất ức của cô. Khóe mắt đỏ đỏ giống như con thỏ nhỏ. Anh càng đau lòng.
Trong lòng lặng lẽ thở dài, Sở Chiêu Dương xoa xoa tay cô, cúi đầu nói: “Không giận em.”
“Em không có như vậy với Ngôn Luật, sao em có thể... dụ dỗ anh ta, tránh xa anh ta còn không kịp nữa.” Cố Niệm uất ức giải thích.
Sở Chiêu Dương nhìn vào số tầng hiện trong thang máy, nói với cô: “Về rồi nói.”
Ra khỏi thang máy, hai người vừa vào nhà đã thấy thím Dư đang đứng ở cửa.
Thím Dư thấy mắt Cố Niệm hơi đỏ còn tưởng là cô vừa cãi nhau với Sở Chiêu Dương. Bà ấy cũng không dám nói nhiều, giả vờ không thấy cầm lấy túi của Cố Niệm. Cửa chính đã để sẵn dép của hai người.
Thím Dư nói: “Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.”
Sở Chiêu Dương gật đầu, đưa Cố Niệm đi rửa tay, rồi vào phòng ăn.
Thím Dư chuẩn bị bốn món và một canh, Sở Chiêu Dương múc cho Cố Niệm một bát canh, nói: “Uống canh trước đi, cho ấm.”
Đã vào tháng ba nhưng thành phố B vẫn còn lạnh, không khác gì mùa đông. Cố Niệm uống vài hớp, chẳng hiểu sao tâm trạng lại thoải mái hơn, hoặc là do có Sở Chiêu Dương.
“Anh không giận em.” Sở Chiêu Dương nói lại lần nữa, lấy khăn giấy từ trong hộp ra đưa cho Cố Niệm lau vết canh dính trên môi, “Nhưng anh không chịu được em bị uất ức.”
Lòng Cố Niệm nóng bừng, ánh mắt cũng hiện lên vẻ đau xót, bỏ thìa xuống đứng lên, bước qua ngồi lên chân Sở Chiêu Dương. Cô đáng thương vùi đầu vào cổ anh, cọ cọ vào.
“Sao thế?” Sở Chiêu Dương thấp giọng hỏi.
Cố Niệm bắt đầu nói từ chuyện gặp Mục Kỳ San và Ngôn Luật: “Em không muốn một mình ở với họ nên mới đi vào nhà vệ sinh, định đợi anh đến mới ra. Nhưng mùi của nhà vệ sinh đó hôi quá nên em ra hành lang đợi, không ngờ Ngôn Luật bám lấy em ở đó.”
Sở Chiêu Dương trầm mặt xuống, lông mày căng thẳng chau lại.
“Anh ta kéo em, nói với em chỉ xem Mục Kỳ San là thế thân gì đó, tóm lại, toàn nói những lời khiến em cảm thấy buồn nôn.”
“Kéo em?” Sở Chiêu Dương rất nghi ngờ.
“...” Cố Niệm bĩu môi phồng má, rụt cổ lại, nói nhỏ, “Ôm... ôm em.”
Quả nhiên, lời vừa nói ra, cánh tay Sở Chiêu Dương đang ôm eo cô siết lại, ôm chặt cô vào lòng.
“Giải độc cho em hả?” Cố Niệm giọng dịu dàng hỏi, trán cọ cọ vào lòng anh, lòng đầy quyến luyến.
Ánh mắt Sở Chiêu Dương căng thẳng, đột nhiên vịn vai Cố Niệm từ từ kéo ra một chút, trong mắt như đang có hai ngọn lửa đang cháy vậy, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Ánh mắt anh khá nguy hiểm, Cố Niệm căng thẳng nín thở.
“Gã đụng vào chỗ nào của em?” Sở Chiêu Dương gằn giọng hỏi.
“Cũng không chạm vào chỗ nào, chỉ là ôm thôi.” Cố Niệm nói nhỏ, thật hối hận mình đã nhanh miệng, không nên trêu chọc Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương mặt trầm xuống, trực tiếp kéo cô vào lòng, ôm thật thân mật rồi mới hỏi: “Ôm thế này?”
“...” Cố Niệm bị anh ép đến không thở nỗi, vội lắc đầu, “Đương nhiên không có, không bị đụng vào chỗ nào hết.”
Sở Chiêu Dương suy nghĩ sâu xa nói: “Vậy cũng là đụng rồi.”
Cố Niệm: “...”
Sở Chiêu Dương đưa tay ra phía trước người cô sờ một lần, lòng bàn tay như có ma lực khiến cả người cô mềm nhũn.
“Anh... anh đừng sờ nữa...” Cố Niệm run run nói.
“Giải độc.” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói.
Cố Niệm: “...”
Bản thân Sở Chiêu Dương cũng bị cô nhóm lửa, ánh mắt dừng lại trên môi cô. Đôi mềm mại đỏ bóng của cô nhìn rất là ngon miệng.
“Gã ta có hôn em không?” Sở Chiêu Dương hỏi.
Cố Niệm vội lắc đầu, sợ anh hiểu lầm: “Không có, em thấy anh ta ôm em không buông liền đánh anh ta. Chỉ là em ra chiêu nào anh ta cũng biết, vì thế đánh không lại.”
Cố Niệm bĩu môi: “Sau đó Mục Kỳ San xông đến, vì em và anh ta đang vật lộn nên nó liền nghĩ đang ôm nhau.”
“Có chịu thiệt thòi không?” Sở Chiêu Dương hỏi.
Cố Niệm không dám nói đỉnh đầu bị Mục Kỳ San đánh, vội lắc đầu: “Em phản ứng nhanh lắm, không có sao.”
Cô ở trong lòng anh, dịu dàng cọ vào, rất ngoan ngoãn, hỏi gì nói đó. Đến dáng vẻ lắc đầu phủ nhận của cô cũng rất dễ thương. Lông mi Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng chớp vài cái, cúi đầu hôn lên môi cô, thăm dò vào trong quấn lấy cô, ấm áp mềm mại không muốn bỏ ra.
Bị anh ôm chặt lấy, trong lòng Cố Niệm vô cùng thoải mái. Xung quanh người đều là mùi bạc hà của anh, không còn mùi nước hoa như trên người Ngôn Luật nữa. Cố Niệm rất thích hương vị ấy, thích được anh hôn, ngửi mùi bạc hà trên người anh.
“Anh ta kéo em, nói với em chỉ xem Mục Kỳ San là thế thân gì đó, tóm lại, toàn nói những lời khiến em cảm thấy buồn nôn.”
“Kéo em?” Sở Chiêu Dương rất nghi ngờ.
“...” Cố Niệm bĩu môi phồng má, rụt cổ lại, nói nhỏ, “Ôm... ôm em.”