Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 61: Chương 61




Chương 61 SỞ CHIÊU DƯƠNG TỪ ĐẦU ĐẾN CUỐI ĐỀU KHÔNG BỎ ĐI

Cố Niệm xông ra, nhìn Sở Chiêu Dương đã đi đến cạnh xe, đang định mở cửa bước lên.

Cô vội vã đuổi theo, hét lên: “Sở Chiêu Dương, mau nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi!”

Sở Chiêu Dương hơi dừng lại nhưng không quay đầu nhìn mà bước lên xe rời đi.

Cố Niệm ngẩn ngơ nhìn theo đuôi xe đang dần biến mất khỏi tầm mắt, ngồi ở đó uất ức ôm lấy bản thân mà khóc.

“Sở Chiêu Dương, đồ khốn nạn!”

Cố Niệm ngồi xuống đất khóc hồi lâu mới đứng dậy lau nước mắt. Cô cũng không dám về nhà ngay, sợ Mục Lam Thục nhìn thấy dáng vẻ của mình. Mắt sưng, miệng cũng sưng, bộ dạng thật khó coi.

Vì vậy cô đành ở ngoài hóng gió nửa tiếng mới lên lầu.

Cô không chú ý, khi cô bước vào nhà, một chiếc SUV lại chậm chậm chạy đến.

Sở Chiêu Dương từ đầu đến cuối đều không bỏ đi, anh luôn đứng gần đó quan sát. Dù lại nổi giận, nhưng anh vẫn không yên tâm để cô một mình bên ngoài.

Người đàn ông khi nãy chưa thấy phòng cô sáng đèn đã bỏ đi, vì vậy mới để anh có cơ hội ngăn cô lại ngoài hành lang sao?

Nếu người đàn ông đó ở lại lâu một chút, nhìn thấy phòng cô mãi không sáng đèn, cảm thấy không đúng nên lên lầu xem thử, thì đã không xảy ra chuyện.

Sở Chiêu Dương sẽ không phạm lỗi thế này, anh quan sát Cố Niệm bước vào tòa nhà, nhìn chằm chằm phòng của cô.

Không lâu sau, nhìn thấy phòng cô sáng đèn, anh mới bỏ đi.

Cố Niệm về đến nhà, dù đã ở ngoài nửa tiếng đồng hồ, nhưng dáng vẻ vẫn không tốt lên, dọa Mục Lam Thục hết hồn.

“Con sao thế?”

“Tay bị thương, con đau quá nên khóc.” Cố Niệm cúi đầu nói, không dám nhìn Mục Lam Thục.

“Sao tay con bị thương?” Mục Lam Thục nhìn vải băng trên tay Cố Niệm, vội vã hỏi.

Cố Niệm đi bệnh viện khám, băng bó vết thương. Dù sao tay áo cũng đã bị dao rạch hỏng, sau này cũng không thể mặc nên cô dứt khoát kêu y tá cắt tay áo đi để dễ dàng băng bó.

Sau khi từ bệnh viện về, Trì Dĩ Hằng muốn mua cho cô bộ đồ mới nhưng Cố Niệm sao có thể để anh mua, cô dĩ nhiên sẽ không đồng ý nên cứ thế này mà trở về.

“Có phải con gặp phải vụ án gì không? Con nói con là cảnh sát khu vực, lúc đầu cũng đảm bảo với mẹ công việc này sẽ không nguy hiểm. Mẹ cũng thấy tất cả cảnh sát trong khu chúng ta không ai làm mấy công việc nguy hiểm đó nên mới đồng ý để con đi. Hôm nay con sao lại mang vết thương trở về?” Mục Lam Thục lo lắng nói.

Chuyện Cố Niệm được điều đến đội điều tra, trước giờ cô đều giấu Mục Lam Thục, không dám nói với bà.

Chính vì lúc trước làm cảnh sát khu vực, Mục Lam Thục đã có nhiều ý kiến. Nếu để Mục Lam Thục biết cô đến đội điều tra, nhất định bà sẽ ép cô từ chức. Nếu không, đến nhà bà cũng không cho cô về.

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con không phải bị thương vì công việc.” Cố Niệm không biết giải thích thế nào, “Lúc tối con tan ca, túi của con bị cướp, con liền đuổi theo. Vì thế con bị trầy xước một chút.”

Mục Lam Thục nghe nói không phải do công việc, sắc mặt trở nên tốt hơn, nhưng lập tức đánh Cố Niệm một cái, nhắc nhở: “Túi bị cướp thì để cướp đi, sao con lại bán mạng chạy theo? Lỡ xảy ra chuyện thì làm sao? Lúc trước mẹ nói với con rồi, con không nghe, giờ con chịu thiệt thòi rồi đấy! Con là con gái, trên người có sẹo rất khó coi. Trước đây mẹ cảm thấy con giúp người là việc tốt, nhưng không thể mặc kệ hậu quả mà đi giúp người, bây giờ lại...”

“Con không phải giúp người mà bị thương, thực chất chỉ là vì bản thân con.” Cố Niệm bất đắc dĩ nói.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.