Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 6: Chương 6




Chương 6 GIỐNG NHƯ BỊ ĐẶT TRÊN GIÁ HÀNG ĐỂ NGƯỜI TA NHÌN MÀ CÂN NHẮC, KHIẾN CỐ NIỆM CỰC KỲ KHÔNG THOẢI MÁI

Khuôn mặt nghiêm túc sáng sủa này, không phải là Sở Chiêu Dương sao?

Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm, mây trắng như kẹo đường, từng viên từng viên, mềm mại đáng yêu. Vốn là cảnh rất đẹp nhưng lúc này lại chỉ có thể trở thành phông nền cho Sở Chiêu Dương, làm nền cho anh.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên người anh một tầng ánh sáng vàng mông lung, khiến cho một phần ba khuôn mặt anh đang dựa gần cửa sổ kia cũng như được rát lên một màu rực rỡ, nhìn không rõ lắm. Ánh mặt trời dưới ống kính hợp thành mấy vòng ánh sáng như pha lê, rơi lên bên trái hình ảnh, trở thành đèn flash tự nhiên nhất.

Cô mở trang tin ra. Sở Chiêu Dương, 32 tuổi, tổng giám đốc khoa học kỹ thuật của Sở Thiên - tập đoàn có Trung tâm Nghiên cứu Y dược Khoa học Kỹ thuật lớn nhất trong nước, sở hữu bệnh viện Sở Thiên cũng là bệnh viện top đầu trong nước.

Hoá ra anh ấy lợi hại như vậy.

***

Bởi vì được Sở trưởng khen ngợi, Cố Niệm hôm nay đặc biệt có tinh thần, cả ngày tâm tình đều không tệ, một đường hát ngâm nga trở về nhà. Một bước hai bậc leo lên tầng năm, cô cầm chìa khóa mở cửa nhà ra, kết quả nhìn thấy ở cửa đặt một đôi giầy nữ, trông kiểu dáng không khác loại dành cho người tầm tuổi của mẹ cô lắm.

Ngay sau đó, phòng khách truyền đến tiếng cười nói.

Vừa nghe được nội dung, mặt Cố Niệm liền xụ xuống, tâm tình tốt đẹp biến mất gần hết.

Cố Niệm hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề thở ra, lúc này mới đổi dép, đặt giầy da vừa thay vào tủ giày, đi vào phòng khách.

Trong phòng khách, bên cạnh Mục Lam Thục mẹ cô còn có một người phụ nữ tuổi gần như bà.

Thấy Cố Niệm, Mục Lam Thục liền gọi cô tới: “Cố Niệm, đây là đồng nghiệp của mẹ, dì Tô.”

“Đây chính là con gái của chị sao? Ôi chao, xinh đẹp quá.” Dì Tô quan sát Cố Niệm từ trên xuống dưới mấy phút.

Loại ánh mắt giống như bị đặt trên giá hàng để người ta nhìn mà cân nhắc này khiến Cố Niệm cực kỳ không thoải mái

Dì Tô đã thu lại ánh mắt, nói với Mục Lam Thục: “Tôi thấy Cố Niệm còn tốt hơn chị nói nhiều.”

Mục Lam Thục cười ha ha, con gái được người khác khen, trên mặt bà không che giấu được vẻ kiêu ngạo: “Không phải tôi tự khen đâu, Cố Niệm nhà tôi thực sự rất khá. Công việc ổn định, làm người lại chu đáo hiền lành. Ở nhà có thể hiếu thuận với tôi, cũng có thể hiếu thuận với ba mẹ đối phương, chắc chắn đối xử công bằng. Thời bây giờ cũng không có đứa con gái nào cần cù chăm chỉ lại hiền lành như Cố Niệm nhà tôi đâu.”

“Đúng vậy, bình thường nói chuyện với chị, tôi cũng hiểu về Cố Niệm đôi chút.” Dì Tô vỗ vỗ đầu gối, đứng lên: “Cho nên vừa gặp người đó tôi liền nghĩ đến chị. Cậu trai ấy quả thật rất ưu tú, tuyệt đối sẽ không khiến cho chị thất vọng.”

“Tốt tốt, chuyện này thật đúng là cảm ơn chị còn nghĩ đến Cố Niệm nhà tôi.” Mục Lam Thục đứng lên theo

“Xem chị nói kìa, tôi không nghĩ đến cháu gái của tôi, còn có thể nghĩ đến ai?” Dì Tô cười nói: “Được rồi, chuyện này tôi cũng nói với chị rồi, tôi đi trước đây.”

“Đừng vội, đã đến giờ ăn cơm rồi, chị ở đây ăn xong rồi hãy đi.” Mục Lam Thục đi theo nói.

“Chị cũng đừng khách sáo với tôi, hơn nữa tôi cũng phải về làm cơm cho ông nhà tôi với con nữa. Con tôi năm nay học lớp mười hai, tan học muộn, bây giờ tôi về là vừa kịp.” Dì Tô vừa giải thích, vừa đi ra ngoài.

“Được, vậy tôi không ép chị ở lại nữa, ngày khác tôi mời chị ăn cơm.” Mục Lam Thục cười tiễn dì Tô tới cửa.

“Ôi chao, tôi đã nói là không cần khách sáo rồi mà.” Dì Tô ở cửa cười khoát tay.

Một lát sau, Mục Lam Thục quay lại, bà nói với Cố Niệm: “Dì Tô của con tới, chính là muốn tận mắt nhìn con chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.