Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 91: Chương 91




Chương 91

Khi đó các cô gái còn rì rầm bàn tán là Hứa Thành Nghị không có nhân

tính, nhưng bây giờ thây thái độ của Hứa Thành Nghị như vậy, lẽ nào là do Hứa Thành Nghị cô tình làm khó Cô Niệm? Lửa giận trong lòng Sở Chiêu Dương như sắp phun ra ngoài tới nơi, đã lâu như vậy rôi mà Cổ Niệm vân chưa quay lại, vậy mà họ còn không đi tìm?

Nghĩ đến định kiến của Hứa Thành Nghị đối với Cổ Niệm, anh nghĩ có lẽ tên này đang cô ý chỉnh cô.

Sở Chiêu Dương siết chặt nắm tay, anh thật sự muốn đẩm vào mặt tên Hứa Thành Nghị này!

“Báo cảnh sát tới tìm kiếm khắp núi mau lên.” Sở Chiêu Dương quay đầu nói với Hà Hạo Nhiên.

“Vâng!” Hà Hạo Nhiên lập tức lấy điện thoại ra gọi.

Nhưng mà, chưa kịp gọi lại nghe thấy Hứa Thành Nghị nói: “Chúng tôi ở đây đều là cảnh sát, còn cân báo cảnh sát gì nữa?”

“Các người có ở đây hay không cũng vậy thì cần các người làm chó gì?” Sở Chiêu Dương châm chọc.

“Anh...” Sắc mặt Hứa Thành Nghị tái xanh lại.

“Chúng tôi đến đây là để huấn luyện, xin anh đừng đến đây rồi quầy rầy kế hoạch huản luyện của chúng tôi. Cô Niệm chưa vẻ là do cô ta không có năng lực, đây cũng là một phân trong chương trình huản luyện của cô ta. Không cản thiêt phải đi tim'

Nhưng, Hà Hạo Nhiên nào có nghe anh ta, cậu đã nhanh tay gọi điện cho cảnh sát báo lại địa chỉ và tình hình cụ thể.

Đội nam bên kia lúc này cũng đã huấn luyện xong. Khương Hướng Viễn - huẩn luyện viên của đội nam nghe được đoạn đổi thoại giữa họ liên đi tới, kinh ngạc hỏi: “Đội các anh thiêu người sao?”

“Vâng.” Vương An An đáp. Hứa Thành Nghị lập tức trừng mắt nhìn Vương An An, con nhóc lắm mồm này. Khương Hướng Viễn cau mày nghiệm giọng nói: “Vậy sao không nói sớm! Ở vùng

núi này ban đêm rảt nguy hiểm, mây người nghĩ hàng rào điện xung quanh căn cứ để làm cảnh à?”

Đám Vương An An lo lắng nhìn nhau, còn Sở Chiêu Dương thì lạnh lùng nhìn về phía Hứa Thành Nghị.

Khương Hướng Viễn triệu tập các cảnh sát cấp dưới: “Tập hợp!!! Lấy trang bị, xuông núi tìm kiêm cứu người!”

“Báo cáo, chúng tôi cũng muốn đi!” Vương An An xin đi theo. Dù sao có nói với Hứa Thành Nghị cũng bằng không, mà anh ta cũng không phải là câp trên trực thuộc của cô, huân luyện kêt thúc thì cũng chăng dính dáng gì nhau, nên Vương An An mới không hề sợ hãi mà để nghị như vậy.

“Được, đi chuẩn bị đi, năm phút sau tập hợp tại cổng căn cứ!”

Khương Hướng Viễn dứt lời thì nhìn sang Hứa Thành Nghị, không nói lời nào đi thăng.

Năm phút sau, tất cả mọi người chỉnh tề tập hợp trước cổng căn cứ. Khương Hướng Viễn hỏi bản dự phòng bản đồ của Cố Niệm thì Khương Hướng Viên chân chừ không chịụ đưa ra. Anh ta đã sửa bản đô chính của Cổ Niệm, còn bản dự phòng lại là bản gôc, đường đi hoàn toàn không giông với đường đi của Cô Niệm, cho dù có lây ra cũng không có tác dụng gì. Sau một hồi, Hứa Thành Nghị bất đắc dĩ giao bản đồ ra, Sở Chiêu Dương nhận lấy, anh quan sát Hứa Thành Nghị nãy giờ nên nhận ra sự chột dạ của anh ta vì vậy liên trảm giọng hỏi: “Bản đỏ có vân đê?”

“Không có.” Hứa Thành Nghị kích động nói.

“Tôi chỉ đang nghỉ xem, có phải là Cổ Niệm đã sớm đi lệch ra khỏi phương hướng chỉ dẫn trên bản đồ rồi không hay thôi.”

Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn bản đồ một hồi rồi trực tiếp thu lại, chứ không trả lại cho Hứa Thành Nghị.

“Trả bản đồ cho tôi.” Hứa Thành Nghị lo sốt vó nói.

“Tôi sẽ giữ nó, giờ đi tìm Cổ Niệm thôi.” Sở Chiêu Dương nói xong liền đi về hướng Khương Hướng Viên.

Hứa Thành Nghị chỉ đành cắn răng nuốt cơn giận đuổi theo.

Khương Hướng Viễn đã phân nhóm thành ba đội, Sở Chiêu Dương và Hà Hạo Nhiên đi cùng đội của anh.

Lúc đang chuẩn bị xuất phát thì Ngôn Sơ Vi bước ra với bộ đồ thể thao bó sát chỉ thích hợp để trình diễn thời trang chứ không phải là đi tìm người: “Tôi đi tìm cùng Với mọi người.”

Trước khi Khương Hướng Viễn mở lời, Hứa Thành Nghị đã lên tiếng đồng ý nên anh cũng không tiện từ chỏi nữa.

Ngôn Sơ Vi và Hứa Thành Nghị tự động đi theo đội của Sở Chiêu Dương.

Rời khỏi căn cứ không bao lâu, đội tìm kiếm cũng đã đến nơi, từ đó phân ra năm ngả bắt đầu tìm kiêm.

Sở Chiêu Dương mở bản đồ ra, trên thực tế thì Hứa Thành Nghị chỉ sửa một số chỗ đơn giản trên bản đồ.

Quãng đường nhỏ đầu tiên khi mới xuất phát là đúng, nhưng mà đường đi sau đó đã sửa sao cho Cô Niệm càng đi càng lệch.

Bọn họ, men theo từng đầu mối trên bản đồ để tìm, tìm kiếm liên tục cho đến đầu môi cuổi cùng nhưng vân không có tiên triển gì.

Sở Chiêu Dương có chút đăm chiêu nhìn Hứa Thành Nghị, khiến cho Hứa Thành Nghị có tật giật mình mà lớn tiêng chảt vân: “Anh nhìn cái gì?”

Sở Chiêu Dương không thèm để ý đến mà nói với Khương Hướng Viễn: “Chia thành hai đường, mở rộng sang hai bên trái phải.”

Khương Hướng Viễn đương nhiên hiểu được ý tứ của anh, sau một vài phút suy nghĩ gì đó liên gật đâu đáp ứng, nhanh chóng chia đám người ra thành hai nhánh, phân công nhau đi tìm.

Đám người Sở Chiêu Dương chọn một bên rồi tiến sâu vào bên trong, đột nhiên họ nghe thây tiêng sói tru thật dài.

Khương Hướng Viễn lập tức giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị súng, cho họ vào chính giữa.”

Tất cả mọi người đều rút súng ngắn ra, tay còn lại thì cầm đèn pin, bảo vệ đám người Sở Chiêu Dương không có vũ khí ở giữa. Đi được một đoạn, liền nhìn thấy một bóng đen đang đi vòng quanh một cái cây, thỉnh thoảng nó ngửa đầu tru lên và toan nhảy lên cây. Đèn pin của mọi người nhất loạt chiếu qua đó, con sói liền hiện lên trước mắt mọi người. Con sói xoay người lại rít lên với bọn họ và bắt đầu để phòng lùi lại phía sau.

Khương Hướng Viễn bắn một phát súng lên trời, con sói đó sợ đến co rúm lại và quay đầu bỏ chạy.

“Không được buông lỏng, để phòng nó còn quay lại.” Khương Hướng Viễn ra lệnh. “Từ từ đã..” Sở Chiêu Dương bỗng lên tiếng. Anh vừa dứt lời, một giọng nói run rẩy truyền tới: “Sở. Sở Chiêu Dương?”

Cổ Niệm thực sự không thể ngờ được đúng là Sở Chiêu Dương đến tìm cô, cô còn tưởng răng mình đã xuật hiện ảo giác, còn tưởng răng mình quá nhớ Sở Chiêu Dương, nên mới nghe thây giọng nói của anh.

Lúc con sói kia đảo quanh cái cây, cô đang trong tình trạng vừa mệt vừa đói và vô cùng sợ hãi nên khi nhìn thây ánh đèn cô cũng không dám lên tiêng. Bởi vì, cô không biêt đó là bạn hay thù.

Lúc đầu cô cực kì mong chờ có người đên cứu, nhưng vì không có phương tiện truyên tin cho bên ngoài nên chỉ có thể gửi găm hy vọng vào các đông nghiệp ở căn cứ Hy vọng bọn họ phát hiện ra cô đến tổĩ vẫn chưa về sẽ bố trí người đi tìm cô. Nhưng mà, cô đợi từ năm giờ cho đến bây giờ, gần tiếng đồng hồ mả vẫn không hề có một bóng người, không một ai cả.

Khi cô mất dần hy vọng thì người hiện lên trong tâm trí cô lại là Sở Chiêu Dương. Cô rât rảt hy vọng Sở Chiêu Dương có thê đên cứu cô lúc này. Cô rât muôn nói chuyện với anh, kể cả không được anh đáp lại cô cũng muôn được gặp anh.

Cô có một thói quen là khi sợ hãi thường sẽ tự nói một mình, vì thế những lời trong lòng muôn nói với Sở Chiêu Dương cứ thê mà tuôn ra.

“Sở Chiêu Dương, anh là tên khốn nạn.”

“Nếu anh đã ở cùng người con gái khác, sao lại còn đến trêu chọc tôi làm gì?”

“Tôi đã nói cho anh biết, tôi không phải là hạng con gái dễ dãi.”

“Hu hu hu. Sở Chiêu Dương, bây giờ tôi thảm hại thế này rồi, anh có biết không hä'

“Tôi sắp không kiên trì nổi nữa rồi Sở Chiêu Dương, tôi không còn sức nữa rồi, tôi sắp bị sói ăn thịt rôi.”

Cô cứ nói như thể rất lâu, ngay cả sức để nói tiếp cũng không còn nữa, cơ thể không không chê được nữa mà dân mảt đi tri giác.

Cô không muốn nhưng mà... cô không thể khống chế được chính mình nữa. Đại não thỉnh thoảng lâm vào trông rông, dường như bảt cứ lúc nào cô cũng có thể ngảt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.