Mục Lam Thục có thể nghĩ đến, thì Cố Niệm cũng có thể. Cô biết, một khi người của Sở gia biết được, sẽ tách rời cô và đứa nhỏ, không cho cô được nuôi dưỡng con. Nhưng Sở Chiêu Dương đã mất, đứa bé này không chỉ quan trọng đối với cô, mà nó cũng quan trọng đối với Sở gia. Nhất là đối với ông bà của Chiêu Dương. Hai người đã lớn tuổi, làm sao có thể chịu được đả kích như vậy. Đứa bé này có lẽ là sự an ủi duy nhất đối với họ. Vì vậy, cô không thể, cũng không có quyền giấu giếm chuyện này.
Trong lòng vô cùng rõ ràng chuyện đó, nhưng nghĩ tới kết quả không thể ngăn cản này, Cố Niệm không kìm được mà đau lòng. Cũng không biết có phải là do mang thai hay không, cô không cách nào khống chế được tâm tình của mình.
“Con đừng suy nghĩ nhiều nữa. Dù quyết định như thế nào cũng phải chờ đến lúc sinh đứa bé ra mới được.” Mục Lam Thục hối hận khi đã nhắc tới chuyện đó.
Mẹ con bị chia rẽ, đây là chuyện mà bất kỳ một người mẹ nào cũng không thể chịu đựng được, vậy mà bà còn muốn nói ra vào lúc này, đây không phải là khiến cho Cố Niệm khổ sở hay sao?
“Niệm Niệm, bây giờ con phải thật vui vẻ, khống chế tốt tâm tình của mình, nếu không sẽ không tốt đối với đứa bé.” Mục Lam Thục khuyên nhủ.
Điều này Cố Niệm cũng biết. Vì vậy cô vội vàng nén xuống nỗi thống khổ trong lòng, cố gắng suy nghĩ về những chuyện tốt. Mục Làm Thục cũng đổi đề tài nói chuyện, giúp Cố Niệm vui vẻ hơn.
“Con vừa bị thương, lại đang mang thai, mẹ nghĩ chúng ta nên ở lại trong bệnh viện một thời gian để theo dõi cho tới khi con hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Vâng, con cũng nghĩ như vậy.”
Hai người nói chuyện một lúc, Mục Lam Thục có chút mệt, liền ngáp một cái.
“Mẹ, chúng ta ngủ đi.” Cố Niệm liền nói.
“Được, được.” Mục Lam Thục lại nhắc nhở, “Con cũng vậy, bây giờ đang mang thai, phải chú ý nghỉ ngơi, mau ngủ đi.”
“Vâng.” Cố Niệm đáp, nhưng cô không ngủ được, hễ nhắm mắt là lại thấy dáng vẻ không chút sức sống của Sở Chiêu Dương. Cô cố gắng để cho mình nghĩ tới những chuyện vui, lại phát hiện ra rằng những chuyện này, phần lớn đều có liên quan đến anh.
Từ lúc hai người gặp nhau, yêu nhau, trải qua vô số những hiểu lầm, khó khăn…
Cô nhớ lần anh đột nhiên xa lánh vì biết thân thế của cô. Nhưng ngay sau đó, anh không quan tâm đến bất kì điều gì khác, nhất định ở bên cô.
Cô nhớ rất rõ giọng nói trầm thấp và từng câu nói của anh.
Càng nghĩ, Cố Niệm càng không ngủ được. Nhưng vì sợ Mục Lam Thục lo lắng nên cô từ từ nhắm hai mắt lại, hít thở sâu, giả bộ ngủ.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở xen lẫn tiếng khò khè của Mục Lam Thục. Lúc này, bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Âm thanh rất nhẹ, chỉ có lúc chuyển động chốt cửa mở khóa, phát ra tiếng “ken két” cực nhỏ. Nếu như không tập trung yên lặng lắng nghe thì không nghe ra được. Nhưng Cố Niệm rất nhạy bén, lập tức nghe thấy âm thanh rất nhỏ này. Cô nằm im không dám lộn xộn, dựa vào việc ở trong bóng tối không dễ bị phát hiện, khẽ nhấc vành mắt lên một chút, thấy hai người đàn ông mặc đồ đen, lén lút đi vào.
Nhìn hai người đều ngủ say, một người đàn ông trong đó đưa tay ra hiệu với một người kia, không tiếng động hỏi: “Xuống tay với người nào trước hả?”
Tên còn lại chỉ chỉ Cố Niệm: “Người này.”
Đối phương gật đầu, hai người một trái một phải đi tới bên giường Cố Niệm. Cố Niệm đột nhiên nhấc chân, đạp lên ót của một tên, đồng thời bật dậy túm lấy đầu tên còn lại, đập mạnh lên tủ đầu giường, vang lên tiếng “Ầm” rất lớn, đánh thức Mục Lam Thục.
Mục Lam Thục vừa mở mắt đã nhìn thấy trong bóng tối có hai bóng người đang chiến đấu với Cố Niệm.
Bà lập tức kêu lên, hi vọng có người ở ngoài nghe thấy, mau chóng chạy tới.
Một kẻ móc ra một khẩu súng, giơ về phía Mục Lam Thục: “Câm miệng, nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Cố Niệm lập tức giơ chân đá vào cổ tay của hắn: “Mẹ, trốn xuống dưới gầm giường!” Mục Lam Thục nhanh chóng làm theo. Lúc này, Cố Niệm không dám cử động vì cô đang bị cây súng kia chĩa vào. Đối phương nói: “Cô đừng phản kháng nữa.”
Cố Niệm cảnh giác nhìn bọn họ: “Ai phái mấy người tới!”
Tổ chức R?
Không đúng. Nếu là bọn chúng thì đã trực tiếp cho mẹ con cô mỗi người một phát súng, chứ không làm loại chuyện vô dụng này.
Nhưng trừ bọn chúng ra, cô cũng không có đắc tội với người nào.
Sở gia...