Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 619: Chương 619: Cô giúp tôi che một chút




Khuôn mặt đỏ bừng giống hệt như đang phát sốt.

Nam Cảnh Hành không khỏi nghĩ thầm, vừa rồi sao anh lại không phát hiện ra sự khác thường của cô ấy chứ? Chẳng lẽ là do anh thấy cô ấy xinh đẹp, theo bản năng liền bỏ qua vẻ khác thường của cô ấy, thuận thế đâm lao theo lao sao?

“Vị khách trong phòng 9012 hình như muốn vô lễ với vị tiểu thư đây.” Nam Cảnh Hành nhớ ra, bản thân hình như còn chưa biết nha đầu này tên gì, “Cô ấy phòng vệ chính đáng.”

Tổng giám đốc lập tức hiểu ý của Nam Cảnh Hành.

Không quan trọng sự thật có đúng như vậy không, chỉ cần Nam Cảnh Hành nói thế, không phải, cũng là phải.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không để vị khách đó nói lung tung.”

“Ông cũng bảo bác sĩ đến đây xem thử cho cô ấy đi.” Nam Cảnh Hành nói, “Cô ấy trúng thuốc.”

Tổng giám đốc rùng mình, chuyện này xảy ra trong Thịnh Duyệt của bọn họ sao!

Đầu tiên là một khách hàng bị thương, sau đó lại có một nữ khách hàng bị người ta hạ thuốc.

Chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến Thịnh Duyệt.

Tổng giám đốc không dám qua loa, lập tức bảo người gọi bác sĩ đến, đồng thời cũng liên hệ bộ phận truyền thông của Thịnh Duyệt để chuẩn bị trước. Nếu có người muốn làm lớn chuyện này, họ cũng kịp thời đè xuống, chuẩn bị phương án ứng phó tốt nhất.

“Nam thiếu, mời bên này.” Tổng giám đốc liền đi trước dẫn đường cho Nam Cảnh Hành.

Nam Cảnh Hành dìu Trình Dĩ An bước về trước, Trình Dĩ An dựa vào lòng anh, bước đi vài bước chân mềm nhũn. Anh liền dứt khoát bế cô lên.

“Anh… Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Trình Dĩ An khẩn trương hỏi, vừa rồi anh hôn cô như vậy đã khiến cô rất hoảng sợ.

Biểu cảm trên mặt anh nghiêm túc: “Đưa cô đi nghỉ ngơi, để bác sĩ đến kiểm tra cho cô, không thể cứ để cô như vậy mà ra ngoài được.”

“Anh...” Trình Dĩ An không ngờ anh lại giúp cô.

Nam Cảnh Hành chần chừ một chút rồi nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đã hiểu lầm cô.”

Hai tay Trình Dĩ An nắm chặt áo sơ mi của anh, nhìn chằm chằm vào anh, một lúc sau mới lúng túng: “Cảm… cảm ơn...”

Nam Cảnh Hành nhìn cô. Gương mặt cô lại đỏ bừng, không biết do tác dụng của thuốc hay do anh nhìn cô nữa.

Cô vội cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nữa.

Nhưng được Nam Cảnh Hành bế như vậy, cơ thể hai người cọ xát vào nhau, trán của cô không ngừng chạm vào cằm dưới và hai bên má của anh theo từng bước anh đi, lập tức hai má cô liền nóng bừng. Ở tư thế này, khoảng cách này, phần thân trước của cô không tránh khỏi cọ vào người anh.

Trình Dĩ An vô cùng lúng túng, phản ứng trong người càng ngày càng mạnh. Cô cắn răng, đôi mắt mê man nhìn anh.

Nam Cảnh Hành chỉ muốn che đôi mắt đó của cô lại.

Đôi mắt này quá quyến rũ!

Nhưng nếu không nhìn vào mắt, ánh mắt anh lại không kìm được rơi xuống trên đôi môi xinh đẹp đang hé mở của cô.

Nam Cảnh Hành rời mắt đi, đôi tay đang bế cô đột nhiên xốc lên một chút. Trình Dĩ An bất ngờ hét lên một tiếng, hai tay vội ôm chặt lấy cổ của Nam Cảnh Hành.

Vô tình chạm vào phần dưới của anh, phản ứng của anh so với lúc nãy hình như đã mạnh hơn rồi.

Nam Cảnh Hành có chút không tự nhiên ho khan một tiếng, nói: “Cô che giúp tôi một chút.”

Trình Dĩ An: “...”

Mặt cô đỏ bừng, không nói thành lời.

Ánh mắt của Trình Dĩ An càng ngày càng mê loạn, mặt đỏ bừng như hoa đào, hai tay vòng qua cổ anh bất giác siết chặt, vô thức kéo mặt anh xuống dưới thêm một chút. Cho dù cô đã cực lực khống chế nhưng vẫn không nhịn được.

Trình Dĩ An sốt ruột đến sắp khóc: “Xin… Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”

Yết hầu Nam Cảnh Hành trượt xuống, hơi thở trên người càng ngày càng nóng, khàn giọng nói: “Cô cố chịu thêm một chút, sắp đến rồi.”

Trình Dĩ An mang theo sự nghẹn ngào, ừm nhẹ một tiếng.

Cô vốn không nặng, nhưng vì cô cứ cọ cọ vào ngực anh, anh cũng không phải sắt đá, có chút chịu không nổi. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, yết hầu trượt xuống, đối mặt với đôi môi kiều diễm của cô, anh thật sự rất muốn hôn lên đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.