Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 797: Chương 797: Cô xem anh là chó kéo xe trượt tuyết sao?




Hôn lấy đôi môi ẩm ướt mang chút mùi rượu mạnh và vị ngọt của nước trái cây hòa lấy nhau của cô, rất ngon. Anh hôn đôi môi mềm mại của cô một lượt rồi mới xông vào trong, nếm mùi vị chua ngọt hơn bên trong.

Lúc này ở trong quầy bar, không chỉ có khách trong nước mà còn có rất nhiều khách nước ngoài, bọn họ thoải mái hơn khách trong nước rất nhiều. Khách trong nước nhìn thấy Sở Chiêu Dương và Cố Niệm như vậy, tuy không xem thường nhưng ít nhiều cũng thấy ngại, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc. Nhưng những người nước ngoài thì lại đồng loạt vỗ tay hào hứng. Tuy không biết nói tiếng Trung nhưng tiếng reo hò hoan hô thì ai nghe cũng hiểu, có người còn huýt sáo.

Sở Chiêu Dương cũng là nhất thời xúc động chứ cũng không có ý muốn mọi người nhìn thấy. Anh không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác vô cùng hấp dẫn của Cố Niệm. Anh để ly rượu trên tay Cố Niệm xuống, lấy tiền trả cho nhân viên phục vụ. Cố Niệm mềm mại ngã nhoài vào lòng Sở Chiêu Dương, tuy không đến nỗi say nhưng uống vô cùng hào hứng, thoải mái. Sở Chiêu Dương không ngờ tửu lượng của Cố Niệm lại kém như vậy, mới uống vài ngụm đã không chịu nổi. Anh định dứt khoát ôm lấy cô, nhưng Cố Niệm lúc này rất bướng bỉnh, nói mình có thể tự đi. Vì thế Sở Chiêu Dương chỉ có thể chiều ý cô.

Cố Niệm đi đứng không vững, khó khăn lắm Sở Chiêu Dương mới đưa cô ra khỏi quầy bar, chưa ra khỏi lâu đài băng, cô cúi đầu nhìn tầng băng dày dưới đất, đột nhiên ngồi xổm xuống không đi nữa. Sở Chiêu Dương vội kéo cô, sợ cô trực tiếp ngồi xuống.

“Có xe trượt tuyết không, kéo em đi đi.” Cố Niệm cười híp mắt hỏi, “Trượt băng, trượt băng thôi!”

Sở Chiêu Dương bất đắc dĩ nhìn cô, âm thầm ghi nhớ, sau này tuyệt đối sẽ không để Cố Niệm uống say.

Mới chỉ uống vài ngụm đã thế này.

“Không có xe trượt tuyết, hay là để anh kéo em đi.” Sở Chiêu Dương đành nói.

“Được đó.” Sau đó không cử động nữa.

Sở Chiêu Dương cảm thấy kỳ lạ, Cố Niệm nhìn anh như vậy để làm gì, tuy dáng vẻ của cô rất ngoan ngoãn, “Đứng dậy trước đi.”

“Không phải anh kéo em đi sao?”

Ý của Sở Chiêu Dương là dìu cô đi. Nhưng Cố Niệm không hiểu như vậy. Cô nắm lấy tay Sở Chiêu Dương, hai tay nắm lại, giống như đang buộc dây ngựa, “Mau đi thôi.”

Cố Niệm thấy mặt Sở Chiêu Dương khó hiểu, liền nói: “Em thế này, anh kéo em đi đi, giả vờ như có xe trượt tuyết ấy.”

Sở Chiêu Dương: “...”

Sở Chiêu Dương ngại ngùng nhìn xung quanh, tay lại bị Cố Niệm nắm lấy, thúc giục: “Mau đi anh.”

Sở Chiêu Dương cúi đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Niệm ngước lên nhìn mình, đôi mắt ướt đẫm giống con chuột nhỏ. Thường ngày Sở Chiêu Dương rất chiều chuộng Cố Niệm, hiện giờ dáng vẻ Cố Niệm lại thu hút người khác như vậy, Sở Chiêu Dương càng không thể từ chối. Tuy ở trước mặt rất nhiều người, có chút mất mặt, nhưng mà...

Mất mặt thì mất mặt vậy!

Sở Chiêu Dương cắn răng, dù sao ở đây cũng không ai nhận ra anh. Ngày mai là trở về thành phố rồi, dù sau này có trở lại thì cũng sẽ gặp du khách khác, còn ai nhận ra ai nữa. Vì thế Sở Chiêu Dương liền kéo Cố Niệm ra ngoài. Ai ngờ Cố Niệm không hài lòng, cô nói với Sở Chiêu Dương: “Anh phải quay lưng lại, kéo về trước, kéo xe trượt tuyết đều như vậy.”

Sở Chiêu Dương: “...”

Cô xem anh là chó kéo xe trượt tuyết?

“Nhanh lên, nhanh lên.” Cố Niệm thúc giục.

Sở Chiêu Dương cảm thấy nếu quay mặt về phía Cố Niệm, chân lùi về sau kéo cô, như vậy còn trông họ khá tình cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.