Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1284: Chương 1284: Dáng vẻ của hai người bây giờ giống như đôi tình nhân vừa làm lành




“Tôi biết… tôi biết, anh nói đều đúng cả!” Trình Dĩ An bật khóc, “Những gì anh nói đều đúng, được chưa! Những chuyện này đều là trách nhiệm của tôi, đều là lỗi của tôi.”

“Tại sao… tại sao không thể tha cho tôi? Tại sao không thể để cho tôi nhẹ nhàng một chút… Huhuhu…” Trình Dĩ An nghẹn ngào nói, “Tại sao luôn có phiền phức này phiền phức khác ập đến, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Trình Dĩ An bất lực ngồi sụp xuống. Người qua lại hai bên đường hiếu kỳ nhìn sang. Nhưng bây giờ Trình Dĩ An đâu còn tâm trạng để ý đến những ánh mắt đó chứ.

Nam Cảnh Hành bước đến gần cô. Không phải anh muốn làm cho cô khóc, cũng không phải muốn chỉ trích cô điều gì. Anh chỉ muốn nói cho cô biết, cô như vậy thật sự rất nguy hiểm. Hôm nay lỡ như không có anh thì sao? Cô sẽ xảy ra chuyện gì, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Anh khàn giọng lên tiếng, “Tôi… tôi không phải có ý đó, tôi rất sợ, nếu tôi không đi theo cô, vậy cô…”

Nam Cảnh Hành quỳ xuống trước mặt cô, Trình Dĩ An kinh ngạc nhìn động tác này của anh. Cho dù đã quỳ xuống, nhưng anh vẫn cao hơn cô rất nhiều. Trình Dĩ An đáng thương thu mình lại, ngẩng đầu nhìn Nam Cảnh Hành.

Anh thở dài, đưa bàn tay sang xoa đỉnh đầu cô, “Là tôi không tốt, rõ ràng chỉ muốn tốt cho cô, nhưng những gì tôi nói, tôi làm, dường như đều có vấn đề. Mà cô cũng cứng đầu như vậy, nghe cô nói chuyện, bản thân tôi cũng rất tức giận.”

Trình Dĩ An khóc đến hai mắt đỏ bừng, gương mặt cũng đỏ lên, không ngờ Nam Cảnh Hành lại nói như thế.

Anh muốn đối tốt với cô sao?

Dù đã nhiều lần cô tự nhắc nhở mình về khoảng cách giữa cô và Nam Cảnh Hành, nhưng mỗi lần đối mặt với anh, cô vẫn không kìm được. Bây giờ lại nghe anh nói như vậy, trái tim của Trình Dĩ An càng đập mạnh liên hồi.

“Đứng dậy đi, đừng khóc nữa.” Nam Cảnh Hành nói, đưa tay dìu cô đứng dậy.

Trình Dĩ An muốn nói, anh không cần đối xử với tôi tốt như vậy, tốt như vậy thì có lợi ích gì chứ? Ngoài việc gây cho cô càng nhiều ảo tưởng, làm cô suy nghĩ đến những chuyện không thực tế thì chẳng thể mang đến gì khác.

Cô còn muốn hỏi, sao anh cứ giúp tôi mãi thế, sao lại muốn đối tốt với tôi? Rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì?

Những câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trên đầu môi cô, rất muốn hỏi nhưng lại không có dũng khí mở lời.

Lúc Nam Cảnh Hành đỡ cô đứng dậy, anh nắm lấy bàn tay cô, sự ấm áp từ bàn tay anh truyền thẳng vào trái tim cô.

Trình Dĩ An dường như đã có dũng khí, vừa định lên tiếng nhưng chân lại tê cứng, cả người cũng không đứng vững, liền ngã sang một bên.

Nam Cảnh Hành vội kéo cô lại, ôm cô vào lòng mình.

“Do quỳ lâu quá, đứng dậy chân bị tê đấy.” Nam Cảnh Hành dịu giọng giải thích.

Trình Dĩ An không biết có phải bản thân cô nghe lầm không, sao cứ có cảm giác trong giọng nói của anh, còn có cả ý cười?

Chắc có lẽ vì hoàn cảnh hiện giờ quá loạn nên trái tim của cô cũng loạn lên, nghe lầm thôi.

Trình Dĩ An muốn cố gắng đứng thẳng dậy nhưng hai chân vẫn đang tê cứng.

“Đừng cử động, để tôi đỡ cô, đợi một chút sẽ đỡ thôi.” Trình Dĩ An Đành phải mặt dày đứng im trong vòng tay của Nam Cảnh Hành, không dám nhìn anh. Nam Cảnh Hành cúi đầu, nhìn thấy rất rõ hai bên tai cô đang đỏ bừng. Gió đêm mát lạnh thổi qua làn tóc của cô, những sợi tóc mang theo hương thơm vừa tinh nghịch vừa quyến rũ phả vào mũi anh. Dáng vẻ bây giờ của hai người như là một cặp tình nhân vừa làm lành.

Một lúc sau, cô hơi lảo đảo.

“Sao vậy, bắt đầu đau rồi sao?” Nam Cảnh Hành hỏi.

Trình Dĩ An xấu hổ cúi đầu, “Ừm.”

Nam Cảnh Hành đột nhiên bế ngang cô lên, Trình Dĩ An hốt hoảng, vội bám lấy bả vai anh. Anh bế cô rồi quỳ xuống, cuối cùng đặt cô ngồi lên chân của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.