Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 572: Chương 572: Đây là căn phòng anh ở từ nhỏ




“ Không phải đã bảo không cho anh tới sao?” Giọng nói của Cố Niệm tuy nhỏ nhưng lại mang theo sự buồn bực rất rõ ràng.

Sở Chiêu Dương lặng lẽ liếc mắt nhìn cái giường sau lưng Cố Niệm: “Con mấy tuổi rồi mà em còn ngủ cùng với nó như thế.”

“Vẫn chưa tới ba tuổi đâu.” Cố Niệm kháng nghị, “Anh tranh với con như thế để làm gì, nó còn nhỏ mà.”

Khổ thân nó, cứ thỉnh thoảng lại bị Sở Chiêu Dương trách móc.

Sở Chiêu Dương bĩu môi. Cố Niệm nói: “Anh mau trở về đi.”

Người đàn ông này, tại sao lại học được cái chiêu nửa đêm lén lút vào cửa này chứ.

“Em về với anh không?” Không những Sở Chiêu Dương không đi, mà còn đi tới phía trước một bước nhỏ, gần sát Cố Niệm.

Cố Niệm không chút nghĩ ngợi nói: “Em còn lâu mới đi với anh, anh mau về đi.”

Sở Chiêu Dương mím môi, khàn giọng hỏi: “Em chịu để cho anh phòng không gối chiếc à?”

“Anh giả bộ đáng thương thì cũng vô dụng thôi.” Hai tay Cố Niệm chống trước ngực anh, đẩy anh ra.

Ánh sáng trong mắt Sở Chiêu Dương lóe lên, anh bế Cố Niệm lên.

Cố Niệm hoảng sợ, vội vàng vòng tay lên cổ của anh.

“Anh thả em xuống đi.”

“Suỵt!” Sở Chiêu Dương cúi đầu, đôi môi gần như muốn dán lên môi của cô, “Đừng đánh thức Bánh Gạo Nhỏ dậy chứ.”

Giọng anh khàn khàn, khi bật hơi phả ra hơi thở ấm nóng lên môi cô. Đôi môi của Cố Niệm không tự chủ được mà run lên.

Người đàn ông này, sao lại bắt đầu giở trò rồi!

“Anh đi nhanh lên nếu không sẽ có chuyện đó.” Cố Niệm nhỏ giọng thúc giục.

Trong bóng tối, Sở Chiêu Dương lại nhíu mày nhìn cô, không nói một lời liền ôm cô ra đến cửa.

“Tay anh đang bận, em mở cửa ra đi.” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói.

Cố Niệm: “...”

Thả cô xuống là được mà?

“Không mở thì anh vẫn cứ ôm em.” Sở Chiêu Dương nhếch môi một cái, “Dù sao anh vẫn ôm được.”

“...” Cố Niệm cắn răng nói, “Nhưng mà em muốn đi ngủ.”

“Vậy thì bây giờ đi ngủ, anh cũng sẽ ngủ ở đây.” Sở Chiêu Dương cười nhạt.

Cố Niệm: “...”

“Được, vậy anh ôm em trở về giường đi.” Cố Niệm khẽ giương cằm lên, cười gian giống như hồ ly.

Sở Chiêu Dương cười một tiếng, ôm Cố Niệm xoay người tiến về phía toilet.

Cố Niệm: “...”

Cô thật sự là không đấu lại được với anh!

“Em mở cửa!”

Lúc này Sở Chiêu Dương mới hài lòng ôm Cố Niệm quay lại.

Cố Niệm mở cửa, liền bị Sở Chiêu Dương ôm đi ra ngoài. Sau khi cẩn thận đóng cửa lại, Sở Chiêu Dương nhanh chóng ôm Cố Niệm trở về phòng của mình. Cửa phòng không khóa, sau khi đi vào, anh dùng chân đá cửa một cái, cánh cửa liền đóng lại. Âm thanh đóng cửa khá lớn, Cố Niệm chột dạ, sợ lão gia hoặc là lão thái thái sẽ nghe thấy.

“Em có tật giật mình à? Đóng cửa như bình thường thì ai thèm hoài nghi chứ!” Sở Chiêu Dương buồn cười nhìn cô.

Cô nhóc này, đã nhát gan thì thật sự là cái gì cũng sợ.

“Anh còn nói!” Cố Niệm tức giận đấm anh.

Nếu không phải là do anh, cô có thể chột dạ như thế sao?

“Được, anh không nói nữa.” Sở Chiêu Dương đặt cô lên trên giường, “Anh sẽ làm.”

Vừa dứt lời, Sở Chiêu Dương liền hôn lên môi cô.

“Đây là căn phòng anh ở từ nhỏ.” Sở Chiêu Dương nhẹ giọng, “Ở đến lúc 18 tuổi.”

Cố Niệm khẽ run lên. Nghĩ đến việc anh đã ở căn phòng này 18 năm, cô liền có cảm giác thân thuộc.

Đôi môi nóng rực chậm rãi từ đôi môi cô đi xuống, châm lửa khắp nơi trên da thịt mềm mại của cô.

Hai tay Cố Niệm bỗng nhiên nắm chặt ga giường. Cô nghĩ đến dáng vẻ của Sở Chiêu Dương khi còn là thiếu niên.

“Nghĩ gì thế?” Sở Chiêu Dương đối với việc cô thất thần có chút bất mãn.

“Nghĩ tới anh.” Cố Niệm vội vàng nói, “Đang nghĩ lúc anh còn trẻ.”

Chuyện đáng tiếc nhất của cô có lẽ chính là không gặp được anh sớm hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.