Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1286: Chương 1286: Được lắm, hóa ra mày ở đây!




Nam Cảnh Hành bị câu hỏi của cô làm cho ngây người, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Tôi…”

“Được lắm, hóa ra mày ở đây!”

Câu nói của Nam Cảnh Hành đột nhiên bị một giọng nam thô lỗ cắt ngang.

Trình Dĩ An quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Hạ Kính Bắc đang xông tới. Lần trước ông ta bị Nam Cảnh Hành đuổi đi, không ngờ lần này còn dám đến, thì ra bên cạnh ông ta còn có thêm hai người đàn ông nữa. Gã lớn tuổi là Lưu Ngọc Phúc, em trai của mợ cô Lưu Ngọc Cần, gã trẻ tuổi là con trai của Lưu Ngọc Phúc - Lưu Khải Hoàn.

Ông ta cho rằng hai người này sẽ có thể đối phó với bảo vệ trong quán bar sao?

Nhưng nghĩ lại, Trình Dĩ An liền hiểu ra. Hạ Kính Bắc không phải tên ngốc, lần trước vì hoàn toàn không hiểu tình trạng của quán bar, cộng thêm lá chắn như Nam Cảnh Hành nên mới thê thảm rời khỏi. Nếu chỉ có một mình Trình Dĩ An, Hạ Kính Bắc sẽ có thể ra tay.

Vì có bài học lần trước nên tối nay Hạ Kính Bắc chỉ đi một mình vào quán bar xem thử, định lừa Trình Dĩ An ra ngoài rồi mới bắt cô đi. Cho dù cô quen biết bảo vệ trong quán bar, nhưng mấy tên bảo vệ đó cũng không thể vì một mình cô mà điều hết người ra ngoài được. Nhiều nhất cũng chỉ một hai tên, ba người bọn họ không lẽ không đối phó được sao?

Ai ngờ Trình Dĩ An đã rời đi trước. Hạ Kính Bắc vừa bước ra ngoài vừa luôn miệng mắng chửi, tự trách xui xẻo, lại để ả tiện nhân đó chạy mất. Tối nay không bắt được người, chỉ có thể quay về. Đang đi đến ga tàu điện ngầm thì lại nhìn thấy Trình Dĩ An và gã thanh niên lần trước đi cùng với cô. Hạ Kính Bắc còn đặc biệt quan sát thật kỹ, xung quanh dường như không có vệ sĩ của Nam Cảnh Hành, bấy giờ mới dám xông ra.

Haha, mấy tên vệ sĩ đó ông ta đánh không lại, một mình Nam Cảnh Hành, dựa vào ba người bọn họ, không tin không đánh lại cậu ta!

Nam Cảnh Hành nhìn thấy bọn người Hạ Kính Bắc chạy đến, anh liền kéo Trình Dĩ An ra sau lưng mình che chở. Nam Cảnh Hành cười châm biếm, đúng là không biết tự lượng sức mình, ông ta thật sự cho rằng dẫn thêm hai người nữa đến thì có thể dễ dàng đánh bại anh sao?

Nhưng Trình Dĩ An lại không được tự tin như Nam Cảnh Hành. Vừa rồi Nam Cảnh Hành đánh bại hai gã đàn ông kia, nhưng hai gã đó là hai tên say rượu đi đường cũng đã không vững. Còn ba người Hạ Kính Bắc thì khác, hơn nữa trong số đó còn có một thanh niên cường tráng.

Trình Dĩ An vội đẩy Nam Cảnh Hành, nói: “Cậu chủ Nam, anh mau đi đi, hôm nay tôi rất cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh!”

Nam Cảnh Hành nhíu mày, “Tôi đi rồi, vậy cô phải làm sao?”

“Bất quá theo họ trở về xem thử, tôi không tin ông ta sẽ làm gì tôi. Tôi chủ động theo họ trở về, họ sẽ không ra tay, anh không cần lo lắng.”

Nam Cảnh Hành không nói gì, nhìn cô một lúc, đột nhiên mỉm cười.

“Cô xem thường tôi à?”

Có thể nhận ra anh vốn không hề tức giận.

Trong lòng Trình Dĩ An oán thầm, cô nào dám chứ!

“Không phải xem thường anh, chỉ là không muốn liên lụy anh. Đây là chuyện phiền phức của gia đình tôi.”

“Nếu tôi không biết thì thôi, nhưng nếu tôi đã ở đây thì không thể không quản được. Lần trước trong quán bar cũng là tôi giúp cô, nếu tôi đã giúp sẽ giúp đến cùng, hoàn tất dịch vụ bảo vệ trọn đời.”

Trình Dĩ An há hốc mồm.

Dịch vụ bảo vệ trọn đời.

Trong lòng Trình Dĩ An cười khổ, sao có thể chứ? Hai người họ không thể dính dáng suốt cả đời!

Nam Cảnh Hành nhìn thấy phản ứng này của cô, mỉm cười nói: “Cô vẫn không tin tôi sao?”

Trình Dĩ An ngây người một lúc, ba người Hạ Kính Bắc đi đến trước mặt họ, Nam Cảnh Hành vẫn chưa đi.

“Ranh con, trong quán bar quyến rũ mấy gã không đứng đắn, làm những chuyện lố lăng, còn không mau theo tao về nhà!” Hạ Kính Bắc dừng lại trước mặt họ, lớn tiếng mắng.

Trình Dĩ An đã không còn muốn giải thích bất cứ điều gì với Hạ Kính Bắc, những ông ta ở giữa phố sỉ nhục cô như vậy khiến cô vẫn tức giận.

“Miệng mồm sạch sẽ một chút!” Nam Cảnh Hành lạnh giọng nói.

“Lại là thằng nhóc này, lần này không có ai bảo vệ mày nữa rồi! Tao chướng mắt nhất bọn nhóc chúng mày suốt ngày không làm chuyện chính đáng, gây rối cho xã hội!”

Trình Dĩ An đứng sau lưng Nam Cảnh Hành, không nói nên lời. Hạ Kính Bắc bị gì vậy chứ, sao có thể xem Nam Cảnh Hành như bọn nhóc thích gây sự.

“Rốt cuộc ông muốn thế nào thì cứ nói thẳng, nói xong chúng tôi còn phải đi nữa.”

“Đi? Bọn mày còn muốn đi đâu?” Hạ Kính Bắc đắc ý có chút điên cuồng, “Hôm nay tao phải bắt con nhóc này về dạy dỗ đàng hoàng. Đây là chuyện riêng của gia đình tao, mày quản được sao? Mày tưởng mày là ai?”

“Cô ấy không muốn theo ông về, theo ông về để tiếp tục bị ông ngược đãi? Bị ông bán đi sao?”

Hạ Kính Bắc muốn ở giữa phố nói những lời khó nghe về Trình Dĩ An, làm cho Trình Dĩ An không chịu được sự chỉ trích của người đi đường, chỉ có thể âm thầm chịu đựng ngoan ngoãn đi theo ông ta. Nhưng sao Nam Cảnh Hành có thể để cho ông ta được như ý chứ.

Hạ Kính Bắc không ngờ Nam Cảnh Hành lại nói như thế, sắc mặt chợt thay đổi, chỉ vào mũi anh nói: “Mày đừng ngậm máu phun người! Nó ở bên ngoài bán mình, làm công việc không đứng đắn, một sinh viên ngoan ngoãn không chịu làm cứ nhất mực chạy ra ngoài vì mấy đồng tiền mà bán rẻ bản thân. Còn dụ dỗ hết thằng nọ đến thằng kia, mày không phải cũng là một trong số đó sao? Haha, cái đồ không có lương tâm, lại còn dám điên đảo trắng đen! Tao tốt bụng nhận nuôi nó, mấy năm nay đối đãi với nó giống như con ruột của mình, nó lại không biết học cái hay cái tốt.”

“Ông nói bậy!” Trình Dĩ An không nhịn được nữa hét lên, “Ông chiếm đoạt tài sản mà ba mẹ tôi để lại cho tôi, bán hết đồ đạc của họ đổi lấy tiền, đến cả những thứ không đáng tiền, tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm, ông cũng không chịu đưa cho tôi. Thậm chí, vì việc làm ăn của mình, ông còn bỏ thuốc hại tôi, muốn bán tôi cho người khác. Ông nói ông tốt bụng nhận nuôi tôi? Haha! Tôi thà chưa từng bị ông đưa về nhà, cho dù tôi phải lang thang đầu đường xó chợ kiếm cơm, phải vào cô nhi viện thì cũng tốt hơn ở nhà ông!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.