Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 559: Chương 559: Giống như chúng ta không biết xấu hổ vậy!




Dường như anh không sống tốt, họ mới có thể vui vẻ.

“Dù sao sớm muộn gì bà cũng sẽ biết.” Sở Chiêu Dương nói, “Cô gái chiều hôm nay, chính là Cố Niệm. Tôi chưa từng thay lòng, từ đầu đến cuối, người bên cạnh tôi, chỉ có một mình cô ấy.”

Hướng Dư Lan kinh ngạc lùi về sau một bước: “Nó trở về rồi à?”

“Làm bà thất vọng rồi.” Sở Chiêu Dương châm chọc.

“Quả nhiên là một người không biết giữ lời hứa, mới ba năm đã quay lại quyến rũ con.”

“Đủ rồi!” Sở Chiêu Dương chán ghét quát lên, “Bà về đi, đừng đến thăm dò chuyện của tôi và Cố Niệm nữa. Những chuyện này không liên quan đến bà. Sau này chuyện của hai chúng tôi bà đừng quản nữa. Bà không thích cô ấy, nhưng ngoài miệng cũng cần tôn trọng một chút, hãy là một trưởng bối thật sự, đừng để người ta xem thường.”

“Ta là mẹ của con! Con nói chuyện với mẹ như thế đó à!” Hướng Dư Lan tức điên lên.

“Bà ngoài việc là mẹ của tôi ra, những cái khác, cũng chẳng là gì cả.” Sở Chiêu Dương lắc đầu, “Sau này bà đừng đến đây nữa. Bà không xem tôi là con trai, vậy thì về đi, vợ chồng hai người hãy sống thật tốt.”

“Sao mẹ lại không xem con là con trai chứ, mẹ... ” Hướng Dư Lan vẫn chưa nói xong, Sở Chiêu Dương đã quay vào trong xe, không nói tiếng nào đã lái xe đi.

Hướng Dư Lan oán hận không ngờ Cố Niệm thật sự đã trở về!

Chỉ tiếc rằng bà và Sở Gia Hồng đã bị lão gia cắt hết quyền hành rồi. Hiện giờ ngay cả những chuyện điều tra cơ bản nhất cũng không thể làm được.

***

Biên Đạo Nhân đã đưa người đến thành phố B, văn phòng ở đây cũng đã được sắp xếp ổn thỏa từ sớm. Ngày hôm sau là ngày Cố Niệm chính thức đi làm.

Cố Niệm đi làm, Mục Lam Thục liền đưa cậu nhóc đi tìm hai ông bà Mục gia, cùng đi du ngoạn.

Vì đã hứa với Cố Lập Thành nên tối hôm nay Mục Lam Thục muốn đích thân làm một bữa cơm cho ông. Sau khi Sở Chiêu Dương tan làm liền đến đón Cố Niệm, sẵn tiện vòng sang khách sạn, đón Mục Lam Thục và cậu nhóc. Bốn người cùng về nhà, Cố Niệm ấn chuông, dì giúp việc trong nhà vội vàng chạy ra mở cửa.

Lúc bước vào nhà, mọi người bất ngờ phát hiện có thêm hai đôi giày nữ lạ.

“Trong nhà có khách à?” Cố Niệm hỏi.

Dì giúp việc gật gật đầu, vừa định mở miệng, liền có một giọng nữ vừa dịu dàng vừa nhiệt tình truyền đến: “Lập Thành, anh về rồi à!”

“Chú Cố!” Tiếp đó, là một giọng nói trẻ hơn.

Sắc mặt Mục Lam Thục lập tức đen xuống.

Là phụ nữ, sao bà có thể không nghe ra chút ý tứ trong giọng nói của đối phương chứ. Hơn nữa chủ nhà không có nhà mà đã vào trong nhà, còn xưng hô thân thiết như vậy nữa.

Ngay sau đó, bà thấy một người phụ nữ đeo tạp dề xuất hiện trước mắt. Người phụ nữ đó tuổi tác cũng ngang với Mục Lam Thục, nhưng nhìn trẻ trung hơn một chút.

Từ khi đoàn tụ với gia đình và Cố Lập Thành, tinh thần và khí sắc của Mục Lam Thục cũng trở nên tốt hơn. Nhưng dù sao cũng mới chỉ được một thời gian ngắn, nếu so với người đã bỏ công chăm sóc nhiều năm như người phụ nữ trước mặt này thì Mục Lam Thục vẫn kém hơn một chút.

Bánh Gạo Nhỏ nhìn thấy hai người lạ trước mặt, theo bản năng liền không thích.

Cậu kéo tay Cố Niệm: “Mẹ, họ là ai vậy?”

Cố Niệm sao có thể không nhìn thấy tình cảm trong mắt người phụ nữ đó lúc vừa xuất hiện chứ? Vậy nên cô cũng cũng không có chút hảo cảm nào với hai người này.

Cô nói với cậu nhóc: “Không quen, không biết vì sao hai người họ lại xuất hiện trong nhà chúng ta nữa.”

Dì giúp việc đứng bên cạnh có chút căng thẳng, rõ ràng bà chủ và cô chủ đều không thích hai người này. Có phải bà đã làm sai rồi không, không nên cho hai người họ vào nhà?

Trên mặt đối phương xuất hiện chút xấu hổ, người phụ nữ lớn tuổi còn đang đeo tạp dề, lúng túng cười nói: “Chúng tôi... vốn muốn chúc mừng Lập Thành, chúc mừng anh ấy thăng chức cục trưởng. Hôm qua chắc anh ấy rất bận, nên chúng tôi không đến, vốn nghĩ hôm nay đến để chúc mừng. Tôi chỉ muốn làm một bữa cơm chúc mừng anh ấy thôi. Dù sao thì chúc mừng cùng lãnh đạo cũng không thể giống với việc chúc mừng ở nhà được.”

Trong phòng khách đã tràn ngập mùi đồ ăn, muốn làm lơ cũng khó.

Mục Lam Thục giận đen cả mặt. Người phụ nữ này chạy đến đây, ra dáng chủ nhà, còn nấu cơm cho Cố Lập Thành nữa. Nếu ai không biết, có lẽ còn tưởng bà ấy mới là vợ của Cố Lập Thành.

“Các người là... ” Người phụ nữ kia hỏi.

Cố Niệm cảm thấy đối phương đang dùng ngữ khí như mình là chủ nhà để nói chuyện.

Thật là buồn cười!

Cố Niệm mỉm cười nói: “Hai vị đến đột nhiên đến nhà chúng tôi, không phải nên tự mình giới thiệu với chủ nhà một chút sao?”

Biểu cảm của đối phương rõ ràng đã sững lại, người phụ nữ đó cười gượng nói: “Tôi... Tôi không ngờ rằng còn có người... ”

Câu này của bà ấy khiến Mục Lam Thục nổi điên lên, bà không chút khách khí cười lạnh một tiếng: “Không ngờ rằng ông ấy còn có người nhà? Vậy bà có quan hệ gì với Cố Lập Thành?”

“Chúng tôi——”

Người phụ nữ đó đang định mở miệng, cô gái đứng bên cạnh bà ấy nhìn có vẻ nhỏ hơn Cố Niệm một chút, liền vội vã nói: “Mọi người đừng hiểu lầm. Chúng tôi thấy chú Cố một mình ở đây không có ai chăm sóc nên mới đến. Chúng tôi không muốn trong ngày vui của chú ấy, cả một người thân thiết cùng chú ấy chúc mừng cũng không có. Sao các người lại nói cứ như... cứ như chúng tôi không biết xấu hổ vậy!”

Sở Chiêu Dương khinh thường hừ lạnh, chuyện này liên quan đến Cố Lập Thành, anh không tiện nhúng tay. Nhưng một khi hai người kia dám khiến Cố Niệm và Mục Lam Thục chịu thiệt thòi, thì anh không thể không quản được.

Cô gái đó vừa nói xong, liền cẩn thận nhìn sang Sở Chiêu Dương.

Cố Niệm tức giận cười lạnh, quay đầu trừng Sở Chiêu Dương một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.