Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1098: Chương 1098: Hai người phụ nữ trạc tuổi cô từ phía trước đi tới




Minh Tịnh Thủy cũng không nhắc đến chuyện này nữa, nhân lúc Minh Tư Liên chưa tỉnh cho người chuyển cô ta đến viện điều dưỡng.

Cũng bởi vì Minh Tư Liên xảy ra chuyện cho nên chuyện đi nước Y đương nhiên cũng bị hủy bỏ. Hai cụ Minh gia cũng không nhắc đến nữa, Phương Thiên An và Minh Tịnh Thủy liền ở lại thành phố B.

Khi Minh Tư Liên tỉnh lại, phát hiện mình bị đưa đến viện điều dưỡng, chân đã tàn phế, muốn gào thét thế nào thì đó là chuyện của Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An.

Bọn họ cho cô ta đủ ăn đủ mặc, thuê chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn ba bữa, còn thuê cả y tá và bác sĩ riêng chăm sóc cho một mình cô ta. Nhưng cô ta lại mất đi tự do, cũng mất đi cuộc sống giàu sang mà cô ta luôn mong muốn.

***

Minh Ngữ Đồng đã không còn hứng thú với chuyện Minh Tư Liên sống có tốt không nhưng Minh Ngữ Tiền vẫn rất hào hứng, theo như lời cậu nói thì Minh Tư Liên sống không tốt ngày nào thì ngày đó cậu có thể ăn nhiều thêm hai bát cơm.

Ngày hôm nay, Minh Ngữ Đồng hẹn khách hàng ở quán cà phê gần công ty để bàn chuyện làm ăn. Cô và khách hàng bàn bạc rất thuận lợi. Bàn bạc xong, khách hàng của cô đã ra về trước.

Minh Ngữ Đồng không gấp gáp, lúc bàn bạc với khác hàng trong đầu cô liên tục có một ý tưởng mới. Vì thế sau khi tiễn khách hàng ra về, cô lập tức ngồi xuống, lấy bút ra ghi lại ý tưởng của mình. Sau đó cô thu dọn đồ đạc, hào hứng quay về công ty.

Vừa mới dọn đồ xong, khi cô đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên có hai người phụ nữ trạc tuổi cô từ phía trước đi tới. Hai người đó đều ăn mặc trang điểm cực kỳ quý phái. Một người mặc áo lông của một thương hiệu vô cùng nổi tiếng. Thương hiểu này cũng nổi tiếng nhờ dòng sản phẩm áo lông. Người còn lại mặc áo khoác màu nâu nhạt.

Minh Ngữ Đồng biết hai người này.

Người mặc áo lông tên là Cát Tịnh Bồi, còn người mặc áo khoác nâu nhạt là Tần Thư Đường. Hai người họ đều là bạn học thời trung học của cô. Ở thành phố B này, gần như con gái nhà gái có đều từng học ở Tắc Hạ Học Phủ. Người này là bạn thân của người kia, còn người kia lại là bạn của một người khác. Loanh quanh một vòng cuối cùng mọi người đều có chút quan hệ.

Với hai người trước mặt, Minh Ngữ Đồng thân với bọn họ hơn mức xã giao một chút.

“Ngữ Đồng!” Cát Tịnh Bồi gọi, cô ta cùng Tần Thư Đường đi đến, “Trùng hợp quá, lại gặp cậu ở đây.”

Cát Tịnh Bồi thân mật đi lên khoác tay Minh Ngữ Đồng. Minh Ngữ Đồng có chút không quen nhưng cũng không tiện rút cánh tay mình về, đành cười nói: “Thật trùng hợp.”

Tần Thư Đường che miệng cười, đúng lúc để lộ ra ba chiếc nhẫn trên tay. Một chiếc nhẫn kim cương hình trứng chim bồ câu, một chiếc nhẫn màu tạo hình vương miệng và một chiếc nhẫn ngọc trai.

“Chúng tớ đang tụ tập, vừa rồi nhìn thấy cậu nhưng thấy hình như cậu đang bàn công việc với khách nên không qua làm phiền.” Tần Thư Đường giải thích, “Bây giờ cậu rảnh rỗi rồi chứ, đến ngồi với bọn tớ đi.”

“Tôi còn phải về công ty.” Minh Ngữ Đồng nói.

“Ôi, cũng sắp trưa rồi, có chút thời gian thôi mà. Hơn nữa công ty của nhà cậu, cho dù cậu có đi một lát thì ai dám làm gì cậu chứ? Hiếm khi chúng ta gặp nhau, cậu là người bận rộn, bình thường rất khó hẹn, hôm nay không thể bớt chút thời gian mọi người ngồi lại nói chuyện sao?”

“Đúng thế.” Tần Thư Đường cũng nói chỉ vào ghế dài ở góc, “Chính là chỗ đó.”

Minh Ngữ Đồng nhìn theo tay của Tần Thư Đường, nhìn thấy toàn những gương mặt quen thuộc ngồi ở đó.

“Bình thường mỗi tuần bọn tớ sẽ tụ tập một lần. Hôm nay có thể gặp cậu ở đây đúng là trùng hợp quá mà.”

Minh Ngữ Đồng cũng không tiện từ chối nữa, liền gật đầu, “Được rồi.”

“Đi thôi.” Tần Thư Đường khoác tay Minh Ngữ Đồng, “Chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau. Từ khi cậu đi nước Y, rất ít khi quay về, lúc quay về cũng không có cơ hội tụ tập với cậu. Khó khăn lắm cậu mới quay về, lại không liên lạc với bạn học cũ, đúng là quá không phải rồi.”

Minh Ngữ Đồng cười xin lỗi. Thực ra cô vẫn luôn cảm thấy không thân thiết với đám người này. Vì thế sau khi về nước, cô cũng không nghĩ đến chuyện liên lạc với bạn học cũ vì chẳng có ai có thể liên lạc cả.

Nói thật thì trong chốc lát Minh Ngữ Đồng không thể nhớ nổi những người đang ngồi trên ghế dài kia, cô phải nghiêm túc nhìn mặt từng người một lúc lâu thì mới có thể nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.