Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1096: Chương 1096: Hối hận




Mạnh Trạch Đình ngừng một lát rồi hỏi: “Đúng chứ, bà Minh?

Bà có thể trả lời sao đây?

Phương Thiên An mím môi, không nói gì.

Mạnh Trạch Đình lại cười chế giễu: “Xem ra bà Minh cũng đã được mở mang tầm mắt, đích thân nếm trải tâm trạng của tôi và bà ngoại lúc trước.”

Phương Thiên An: “...”

“Tôi nghe điện thoại của cô không phải là muốn nghe cô cầu xin tôi tha thứ.” Mạnh Trạch Đình lại nói với Minh Tư Liên, “Tôi chỉ muốn để cho cô biết, những người đó chính xác là do tôi phái đi, cũng là tôi hạ lệnh chặt tay cô, lại đưa ra lựa chọn để bà Minh chịu thay cô. Cô cũng không cần lấy danh tôi để dọa người của tôi nữa.”

Minh Tư Liên nghẹn lời: “Anh không thể đối xử với em như vậy được, không thể! Em là em gái anh yêu thương nhất mà!”

Nhưng cho dù cô ta có nói thế nào đi chăng nữa, cũng vô dụng. Bởi vì Mạnh Trạch Đình đã tắt máy. Minh Tư Liên mặt xám ngoét như tro tàn, lại nhìn đàn em của Mạnh Trạch Đình đã cầm con dao sáng loáng, bắt đầu ướm thử trên cổ tay cô ta.

Minh Tư Liên vội vàng nói với Phương Thiên An: “Mẹ, con thật sự… Nếu như mẹ chịu thay con thì mẹ sẽ không nhận con nữa sao?”

“Đúng.” Phương Thiên An lạnh lùng nói.

Sau khi nghe xong những lời nói của Mạnh Trạch Đình, trái tim bà ta càng lạnh lẽo, chút tình cảm cuối cùng với Minh Tư Liên cũng không còn nữa. Vừa rồi Minh Tư Liên nói nhiều với Mạnh Trạch Đình như vậy, cũng là để cho Phương Thiên An biết lúc trước anh ta đối xử tốt với Minh Tư Liên biết bao. Nhưng dù là như vậy, Minh Tư Liên đều có thể trở mặt không nhận người.

Phương Thiên An cười lạnh một tiếng, bà ta còn có thể hy vọng gì nữa?

“Mẹ, sao mẹ có thể như vậy! Mẹ còn là một người mẹ không?” Minh Tư Liên thấy Phương Thiên An quả nhiên đã quyết định xong, lập tức đổi thái độ, phẫn nộ chỉ trích bà ta.

“Mẹ người khác đều hy sinh vì con cái, bằng lòng làm mọi thứ để bảo vệ con cái. Sao mẹ lại giống như là con bất hiếu vậy? Sau khi mẹ chịu tội thay con, con không còn là con gái mẹ nữa? Trong cơ thể con đang chảy dòng máu của ba và mẹ, chuyện này mẹ có thể phủ định sạch sẽ sao?” Minh Tư Liên hét lên.

Cô ta không muốn mất tay, muốn để Phương Thiên An chịu thay cô ta. Nhưng cô ta cũng không muốn mất đi thân phận ở Minh gia. Cô ta chỉ vừa mới quay về Minh gia, được nếm trải những cuộc sống sung sướng. Đó là cuộc sống mà trước đây cho dù là nằm mơ cô ta cũng không dám tưởng tượng đến.

Lòng Phương Thiên An càng ngày càng rét lạnh, bà ta đã hoàn toàn từ bỏ, không còn ôm hy vọng gì với Minh Tư Liên nữa. Bà ta cũng không thèm nhìn cô ta, trực tiếp giơ đôi tay mình ra, đặt trên mặt đất, “Chặt đi. Chặt xong thì có thể thả chúng tôi đi, đúng không?”

“Bà Minh, bà thật sự không cần suy nghĩ thêm chứ?” Người kia lại hỏi một lần nữa, “Vì loại con gái bất hiếu này, đáng sao?”

Đôi tay Phương Thiên An nắm chặt, không ngừng run rẩy, “Coi như…coi như là tôi nợ nó đi.”

Minh Tư Liên ở bên cạnh nhìn, dù sao Phương Thiên An cũng không nhận cô ta nữa, cô ta ở lại cũng vô dụng. Cô ta không muốn ở lại đây xem cảnh Phương Thiên An bị chặt tay, sẽ mơ thấy ác mộng.

“Nếu như mẹ tôi đã nói vậy rồi, các người có thể thả tôi đi rồi chứ?” Minh Tư Liên lập tức nói.

Phương Thiên An quay ngoắt đầu lại, nhìn cô ta chằm chằm. Rõ ràng bà ta đang chịu tội thay cho Minh Tư Liên. Nhưng Minh Tư Liên lại nôn nóng muốn rời đi, định mặc kệ bà ta!

Trong lúc này, dù là Minh Tư Liên không làm được gì nhưng chỉ cần cô ta ở lại bên cạnh cũng là một sự an ủi lớn với Phương Thiên An.

Hơn nữa, bị chặt tay xong, Phương Thiên An không cần được đưa đi bệnh viện sao?

Minh Tư Liên chạy rồi, bà ta phải làm sao?

Minh Tư Liên quá ích kỷ, ngay cả sự sống chết của mẹ mình cô ta cũng không quan tâm!

Sau khi nhận lại Minh Tư Liên, Phương Thiên An vẫn luôn áy náy, luôn yêu thương cô ta thậm chí vì cô ta mà làm chuyện trái lương tâm khiến Minh Tịnh Sơn thất vọng về mình.

Nhưng kết quả, đứa con gái bà ta cưng chiều lại là thứ như vậy đó!

Người kia cũng cười châm biếm nói, “Được, cô đi đi.”

“Minh Tư Liên!” Phương Thiên An không dám tin nhìn cô ta, “Mẹ vì con mà bỏ cả hai tay. Ngay cả chuyện ở lại đây với mẹ, con cũng không muốn sao?”

“Sao… sao có thể chứ? Con chỉ là… chỉ là không dám… cũng không nhẫn tâm nhìn.” Minh Tư Liên khóc lóc giải thích, “Con ở không xa, sẽ không đi đâu.”

Minh Tư Liên vừa đi ra bên ngoài, còn vừa nói với Phương Thiên An: “Mẹ, con ở bên đó đợi mẹ, đưa mẹ đi bệnh viện nhé. Mẹ đừng sợ, con không chạy xa đâu!”

Nếu như không phải cô ta vừa nói vừa chạy thục mạng, không buồn quay đầu lại thì có lẽ câu này nghe ra còn có chút sức thuyết phục.

Phương Thiên An cười thê lương, không nói gì.

Bà ta còn có thể nói gì?

Bà ta chỉ hối hận, vô cùng hối hận.

Hối hận cái gì đây?

Hối hận lúc nhỏ để lạc mất cô ta, không thể dạy dỗ cô ta thật tốt từ nhỏ?

Nếu như không nhận lại Minh Tư Liên, trong lòng bà ta vẫn sẽ nuôi ảo tưởng về một cô con gái tốt đẹp, chứ không phải như bây giờ.

Nếu như không nhận lại cô ta, trong nhà cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, bà ta cũng sẽ không bị ép rời khỏi nhà.

Phương Thiên An âm thầm rơi lệ, nghĩ đến đau buồn mà gào lên khóc.

Minh Tư Liên căn bản không quay đầu lại, cũng không dám dừng lại sợ tốc độ chạy của mình chậm, đám người kia thay đổi chủ ý, lại bắt cô ta quay về.

Tài xế ở bên cạnh xem cảnh tượng này thì sững sờ, Minh Tư Liên này đúng là thứ không ra gì mà. Ngay cả mẹ ruột của mình cũng bỏ mặc.

Minh Tư Liên đang chạy đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh của Phương Thiên An. Cô ta không nhịn được quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy máu của Phương Thiên An bắn ra từ trong đám người kia, chảy thành một vùng đỏ tươi. Minh Tư Liên khiếp sợ đứng ngây người, sau đó hoảng sợ lùi về sau. Cô ta liên tục lùi về sau, kết quả hai chân mềm nhũn, chân trái vấp vào chân phải, ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.