Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 838: Chương 838: Hướng dẫn chăm sóc trẻ sơ sinh




Cô rất muốn đến đó xem.

Ra khỏi thang máy, trên tường dọc theo hai bên hành lang có treo những bức chân dung của chủ nhân tòa pháo đài này qua các thời kỳ. Có đôi nam nữ đội tóc giả, gương mặt phúc hậu, còn có một cô gái trẻ đẫy đà, còn có cả thiếu niên môi đỏ răng trắng. Dường như thật sự đắm mình vào không gian cổ đại vậy.

Căn phòng dành cho Sở Chiêu Dương là một trong số ít những căn phòng tương đối lớn ở đây, hơn nữa còn có hướng rất đẹp. Người của Tộc bộ sau khi đặt hành lý vào trong thì rời đi, chỉ còn lại Sở Chiêu Dương và Cố Niệm. Cố Niệm bước đến bên cửa sổ, từ đây còn có thể nhìn thấy hoa viên phía sau pháo đài. Cây cối xanh mát mọc thành từng bụi to, các bụi cây cũng được cắt tỉa gọn gàng đẹp mắt. Bãi cỏ kéo dài ra ngoài, phía xa là rừng cây cao thấp nhấp nhô, trên đường đến đây, nghe nhân viên tạp vụ giới thiệu, trong khu rừng đó còn có một con sông, du khách đến đây rảnh rỗi có thể đến pháo đài thuê cần câu ra đó câu cá.

“Không mệt à? Vừa rồi trên xe còn ngủ gật mà.” Sở Chiêu Dương kéo hành lý sang một bên.

Anh vừa nhắc đến, Cố Niệm liền cảm thấy có chút mệt mỏi. Cô che miệng ngáp dài một cái, sau đó trèo lên giường ngủ.

Sở Chiêu Dương cười cười, đến bên cạnh Cố Niệm, nói: “Lát nữa ngủ dậy, em xem xem muốn ăn gì.”

Cố Niệm đã nghĩ ra rồi, cô nói với Sở Chiêu Dương: “Em muốn ăn xiên que cay.”

Sở Chiêu Dương: “...”

Cố Niệm ôm chặt eo của Sở Chiêu Dương, rúc đầu vào ngực anh, ra sức cọ, thật sự xem mình như một chú mèo vậy. Nhưng đáng hận là bây giờ anh lại không thể chạm vào cô, thật lòng vừa giận vừa bất đắc dĩ.

“Đây là nước Y, chạy đi đâu tìm xiên que cay cho em chứ?” Sở Chiêu Dương bất đắc dĩ nói, đến cả lẩu cũng rất hiếm thấy. Chính là kiểu khó khăn lắm mới tìm thấy một tiệm, nhưng cũng không chính thống.

Sở Chiêu Dương không nhắc đến còn đỡ, ai bảo Sở Chiêu Dương đánh thức con sâu ham ăn trong bụng cô chứ. Cố Niệm vừa nghĩ đến mùi vị cay cay nồng nồng của xiên que cay, nước miếng liền tuôn ra. Cô chẹp chẹp một tiếng, nuốt nước miếng, “Đều tại anh, cứ bảo em nghĩ, may mà em không nói muốn ăn gà cay rút xương, bằng không không phải anh càng không tìm thấy sao.”

Sở Chiêu Dương bất đắc dĩ, ít nhất bây giờ Cố Niệm cũng có món muốn ăn. Sở Chiêu Dương chỉ sợ cô lại giống như lần mang thai Bánh Gạo Nhỏ, nhìn cái gì cũng không muốn ăn, ăn cái gì là nôn cái đó. Nếu cô đã thèm ăn, bất luận khó đến mấy cũng phải mang về cho cô.

Sở Chiêu Dương gọi điện cho người của Tộc bộ, bảo họ đến mấy quán ăn kiểu Trung gần đây tìm thử, nếu thật sự không được thì dùng thịt và gia vị ớt, chiên lên ăn tạm cũng được. Pháo đài nằm ở vùng thôn quê, Tộc bộ lại phải lái xe vào thành phố, lượn tìm khắp các đường to hẻm nhỏ. Cũng may vận số của họ tốt, tìm thấy một quán lẩu. Nhưng khi nhìn thấy tên quán lẩu…

Mấy người Tộc bộ: “...”

Đây không phải quán lẩu mà Yến Bắc Thành mở sao? Mở chi nhánh đến tận nước Y luôn hahahaha.

Thế nên bọn họ vào trong tìm đầu bếp. Biết họ là người của Sở Chiêu Dương, quản lý tiệm này liền vội vã xuất hiện, đương nhiên đối với yêu cầu của họ, tất cả đều được thỏa mãn. Nói ra cũng thật may mắn, Yến Bắc Thành vốn không để tâm lợi nhuận của mấy quán lẩu này, hiếm khi tùy hứng một lần quyết định kinh doanh quán ăn, kiên quyết duy trì công thức và mùi vị chính thống của lẩu không đổi. Những người nước ngoài này nếu không quen ăn lẩu cay thì có thể chọn các loại lẩu khác như lẩu nấm, lẩu xương hầm, lẩu hải sản… Ở nước Y có rất nhiều Hoa kiều, bọn họ cũng rất nhớ hương vị lẩu Trùng Khánh quê nhà. Hiếm khi có thể ở quán lẩu này nếm lại hương vị chính thống nên cũng thường xuyên quay lại. Tuy doanh thu thua xa trong nước, nhưng Yến Bắc Thành không để tâm, vẫn tùy hứng như vậy.

Được biết Cố Niệm muốn ăn xiên que cay, quản lý tiệm liền bảo phục vụ lấy xiên que xiên các loại thực phẩm lại với nhau, thêm nồi lẩu uyên ương.

Lúc Cố Niệm tỉnh lại, Sở Chiêu Dương đã không còn ở đó, nhưng trên tủ đầu giường có một mẩu giấy.

Hóa ra anh đã đến phòng sách. Đúng lúc Cố Niệm cũng muốn đi xem, liền đứng dậy rửa mặt, chỉnh trang lại một chút rồi ra ngoài. Nhờ hỏi người giúp việc, cô đã tìm thấy phòng sách, vừa bước vào thì đã nhìn thấy trên các bức tường trong phòng xếp đầy kệ sách, từ sàn nhà kéo dài mãi cho đến tận trần nhà bên trên. Dưới chân còn bố trí những chiếc thang để tiện cho người đọc dùng để lấy sách. Cố Niệm không khỏi nhớ đến một cảnh trong bộ phim trước đây cô từng xem, nam chính mặc y phục cổ đại đứng trên thang, trên tay cầm một quyển sách, cúi đầu nói chuyện với nữ chính đang đứng phía dưới. Cố Niệm cảm thấy khung cảnh đó vô cùng lãng mạn.

Cố Niệm tìm bóng dáng của Sở Chiêu Dương, vừa chuyển hướng nhìn thì thấy anh đang đứng trước một loạt kệ sách. Khóe miệng cô gian xảo cong lên, lặng lẽ không gây tiếng động tiến đến gần. Sở Chiêu Dương đang vô cùng nghiêm túc cầm một quyển sách, không biết đang xem cái gì mà dáng vẻ lại nghiêm túc như vậy.

Không lẽ là sách về tài chính?

Lúc đến gần, Cố Niệm mới nhìn rõ tên quyển sách, không ngờ lại là một quyển hướng dẫn chăm sóc trẻ sơ sinh...

Xem quyển sách này, anh còn lộ ra biểu cảm trịnh trọng như vậy, hại cô còn tưởng anh đang làm chính sự gì chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.