Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 765: Chương 765: Lập tức sinh ra cảm giác ưu việt khó diễn tả thành lời




Tô Hân Nhã tức điên người.

Ánh mắt của Cố Niệm là sao?

Khinh thường cô ta sao?

Đang khiêu khích cô ta?

Có phải là Cố Niệm cảm thấy, với cô ta cô không có chút uy hiếp nào, căn bản không đấu được với cô ta không?

Nhưng Cố Niệm cũng không xem lại bản thân mình, một người phụ nữ bình thường, còn đã kết hôn, còn sinh con cho người đàn ông khác nữa.

Cô ta dựa vào cái gì mà khinh thường mình?

Lẽ nào Cố Niệm cảm thấy chỉ cần khẽ ngoắc ngón tay, Trì Dĩ Hằng sẽ ngoan ngoãn về bên cô ta hay sao?

Tô Hân Nhã tức giận đuổi theo, khi cửa thang máy sắp đóng lại, cô ta ra sức ấn nút thang máy, ý đồ muốn cửa thang máy mở ra. Ai ngờ cửa thang máy không hề nghe hiệu lệnh, trong nụ cười đắc ý của Cố Niệm, từ từ đóng lại. Đương nhiên, nụ cười đắc ý của Cố Niệm chẳng qua cũng chỉ là do Tô Hân Nhã tự tưởng tượng ra mà thôi. Cố Niệm căn bản không nhìn cô ta, vẫn luôn cúi đầu nói chuyện với Bánh Gạo Nhỏ.

Vào lúc Tô Hân Nhã liên tục ấn nút thang máy, cô mới cảm thấy kì lạ nhìn cô ta. Lẽ nào Tô Hân Nhã không biết, đây là thang máy chuyên dụng của Sở Chiêu Dương sao? Cô ta ấn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào đâu.

Một nhân viên ở bên cạnh dè dặt nói: “Cô Tô, thang máy này là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc chúng tôi, có nhận biết bằng vân tay.”

Cô ấn bao nhiêu lần, cũng vô dụng.

Tô Hân Nhã không suy nghĩ hỏi: “Thế sao Cố Niệm đi vào trong được?”

Nhân viên nam kia thầm nghĩ, Tô Hân Nhã này có một gương mặt xinh đẹp, thì ra là một kẻ đần.

“Đó chính là tổng giám đốc phu nhân của chúng tôi, đương nhiên có thể dùng rồi.” Nhân viên nam nhìn Tô Hân Nhã như nhìn một kẻ tâm thần.

Tô Hân Nhã thực sự tức không chịu được. Sở Thiên tuyển dụng người kiểu gì vậy? Quả nhiên ông chủ đáng ghét, nhân viên cũng đáng ghét.

Lúc này, thang máy dành cho nhân viên bình thường cũng đến nơi. Cửa thang máy mở ra, nhân viên nam kia lịch thiệp chặn cửa thang máy lại, thấy Tô Hân Nhã bất động, liền hỏi một câu: “Cô Tô, cô có muốn vào trong không?”

“Không vào!” Tô Hân Nhã tức giận nói.

Nhân viên nam không biết Tô Hân Nhã phát bệnh gì, đột nhiên trở mặt, cũng không quan tâm, một mình đi vào trong. Thang máy lên được một tầng thì dừng lại, chỉ có nhân viên đi vào, nhìn thấy nhân viên nam kia thì lễ độ chào: “Trợ lý Hà.”

Thì ra người lúc nãy làm cho Tô Hân Nhã vô cùng bực bội chính là Hà Hạo Nhiên.

Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ đã đến tầng văn phòng của Sở Chiêu Dương. Mặc dù Hà Hạo Nhiên không có ở đó, nhưng người trong phòng thư ký đều có mặt. Bọn họ đã chuẩn bị trà và điểm tâm cho Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ từ sớm.

“Tổng giám đốc đang bàn việc với giám đốc bộ phận, phu nhân và cậu chủ nhỏ xin đợi ở đây một lát. Tổng giám đốc nói rất nhanh anh ấy sẽ xong việc.” Thư ký cung kính nói. Đã có vết xe đổ của Trịnh Nghệ Thu làm gương, ai cũng không dám ý đồ gì nữa.

Cố Niệm cười nói cảm ơn. Hai người ngồi trong phòng nghỉ chờ, Bánh Gạo Nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, cũng không chạy lung tung. Đôi chân ngắn của cậu bé thò ra khỏi sô pha một chút, lắc lư bên cạnh ghế. Cậu bé một tay cầm một cốc trà sữa nhỏ, tay còn lại cầm một cái bánh tart trứng, trong miệng nhai rôm rốp vỏ bánh

“Mẹ, hôm nay bọn con học làm gốm, còn chơi trò chơi nữa.”

“Mẹ, thì ra giáo viên chủ nhiệm lớp con có hai người, một người nói tiếng Anh, một người nói tiếng Trung. May mà con đã từng sống ở nước M cho nên đều nghe hiểu. Tiếng Anh của con tốt nhất lớp đó.”

Bánh Gạo Nhỏ tỏ ra ngày hôm nay thực sự rất tuyệt, thì thầm nói chuyện không ngớt với Cố Niệm. Khi nói chuyện khô họng thì cậu uống một hớp trà sữa. Uống trà sữa no bụng, Cố Niệm sợ lát nữa cậu bé không ăn cơm, cố ý đổi cho cậu bé một cốc nhỏ.

Khi Bánh Gạo Nhỏ đang nói chuyện, Sở Chiêu Dương vắt áo vest trên cánh tay, đi vào.

“Anh xong rồi?” Cố Niệm hỏi.

Sở Chiêu Dương khẽ gật đầu, bây giờ đã đổi về trang phục nghiêm chỉnh. Mấy ngày trước, Cố Niệm không biết anh lên cơn động kinh gì, nằng nặc đòi mặc đồ thể thao. Nhưng khi bàn bạc làm ăn với khách hàng, mặc đồ thể thao thực sự không phù hợp, cho nên anh lại phải thay quần áo.

“Hôm nay chúng ta ăn ở ngoài nhé!” Cố Niệm nói, “Buổi sáng em đã đồng ý với Bánh Gạo Nhỏ, mua cho thằng bé một đôi dày buộc dây mới.”

Sở Chiêu Dương không có ý kiến: “Được, hai mẹ con muốn ăn gì?”

Bánh Gạo Nhỏ giơ tay đầu tiên: “Con, Con! Ba, con muốn ăn Pizza, còn có gà rán!”

Sở Chiêu Dương: “…”

Thằng nhóc này, sao lúc nào cũng giống như chưa từng thấy thế giới bên ngoài, cứ muốn ăn những thức ăn rác này vậy.

“Con đã rất lâu không được ăn rồi. Bình thường mẹ cũng không hay cho con ăn.” Bánh Gạo Nhỏ lắc cánh tay Cố Niệm: “Mẹ, cho con ăn một lần đi mà.”

Cố Niệm không phản đối cậu bé thỉnh thoảng ăn một lần, liền đồng ý.

Nói thực, Sở Chiêu Dương đã lớn từng tuổi này, chưa từng vào cửa hàng ăn nhanh giống như Pizza Hut. Sở Chiêu Dương hiếm khi lộ ra dáng vẻ không hiểu biết như vậy.

“Ba, ba chưa từng ăn sao?” Bánh Gạo Nhỏ cuối cùng cũng phát hiện ba cậu cũng có những thứ chưa từng thử, lập tức vui sướng, lập tức sinh ra cảm giác ưu việt khó diễn tả thành lời.

Sở Chiêu Dương nhếch mép, cao ngạo lạnh lùng nói: “Ba trước giờ không ăn thức ăn rác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.