Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 747: Chương 747: Lo chuyện bao đồng gì chứ?




Vừa nhìn thấy Sở Chiêu Dương, Cố Niệm liền thở phào nhẹ nhõm. Trên khuôn mặt cô không kìm được lộ ra nụ cười tràn đầy ỷ lại và tín nhiệm, nụ cười này trước nay Trì Dĩ Hằng chưa từng nhìn thấy. Cũng chỉ có lúc gặp được Sở Chiêu Dương, Cố Niệm mới cười như thế.

“Sao anh lại đến đây?” Cố Niệm vui mừng nói, vội vã kéo lấy tay Sở Chiêu Dương.

Có Sở Chiêu Dương ở đây, cô mới yên tâm. Cho dù có Trì Dĩ Hằng và Tô Hân Nhã ở đây, cô cũng không sợ bị bài xích nữa.

Ánh mắt Trì Dĩ Hằng trở nên u ám hơn, cô ấy tin tưởng Sở Chiêu Dương đến thế sao? Ở trước mặt cậu ta, đến cả lớp áo thành thục cũng được cởi bỏ, giống như một đứa trẻ vậy.

“Nghe Hà trợ lý nói em đưa Bánh Gạo Nhỏ ra ngoài dạo nên định ra ngoài tìm em, vừa chuẩn bị gọi điện cho em thì nhìn thấy em đang đứng bên đường.” Sở Chiêu Dương giải thích tận tường.

Nhưng lại không hề nhắc đến Trì Dĩ Hằng và Tô Hân Nhã, cứ như căn bản không nhìn thấy hai người họ vậy.

“Ba!” Bánh Gạo Nhỏ ôm lấy chân Sở Chiêu Dương. Có ba ở đây thì không có vấn đề gì nữa rồi. Cậu nhóc rất nhạy cảm, vừa rồi bị Cố Niệm bịt chặt tai, tuy không nghe thấy chú xấu xa kia nói gì với mẹ, nhưng nhìn phản ứng của mẹ, chắc chắn là không vui.

“Mẹ bị ức hiếp rồi!” Bánh Gạo Nhỏ ngẩng đầu cáo trạng.

Tô Hân Nhã liền nói: “Cháu đừng nói bậy, dì chẳng qua vì không quen thấy cô ta rõ ràng đã có vị hôn phu, lại có thể dắt theo cả con trai cùng người đàn ông khác hẹn hò, dây dưa không dứt, quả là không biết xấu hổ!”

“Mẹ cháu không có!” Bánh Gạo Nhỏ lập tức giận dữ nói.

Cũng may, Tô Hân Nhã cũng không dám lớn giọng, Sở Chiêu Dương và Trì Dĩ Hằng tuy không nhận ra cô nhưng cô vẫn có tự tin rằng người đi đường đều biết đến cô. Cô còn chưa biết Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi. Chuyện này cũng chỉ có người Sở gia biết, vẫn chưa kịp công bố ra ngoài. Sở Chiêu Dương còn định chiều nay thông qua phòng công chúng của Sở Thiên chính thức công bố chuyện này.

Sở Chiêu Dương giơ tay xoa đầu của Bánh Gạo Nhỏ, Bánh Gạo Nhỏ lập tức ngoan ngoãn không còn tức giận nữa. Bấy giờ anh mới nhìn sang Trì Dĩ Hằng và Tô Hân Nhã, dáng vẻ lười biếng, hỏi: “Vị này là…”

Sắc mặt Tô Hân Nhã vô cùng kém. Độ nổi tiếng bây giờ của cô kém đến thế sao?

Một người hai người, đều không nhận ra cô!

Cố Niệm giải thích: “Vị này là Tô Hân Nhã, cô Tô.”

“Ai cơ?” Sở Chiêu Dương thật sự không cố ý. Bình thường anh vốn không quan tâm đến giới giải trí, sao biết người phụ nữ này là ai chứ.

Tô Hân Nhã tức giận đến mức cằm cũng căng lên, nghe thấy Cố Niệm nhỏ giọng giải thích: “Ừm… hình như là người đoạt giải ảnh hậu gì đó.”

Tô Hân Nhã: “...”

Cái này chi bằng đừng giải thích. Cặp vợ chồng này cố ý chọc tức cô phải không! Bọn họ nhất định là cố ý!

Tô Hân Nhã vô cùng tức giận, lại nghe Sở Chiêu Dương nói: “Em cũng không phải không biết, anh đâu để ý mấy cái này.”

Cố Niệm khổ não nhìn sang Sở Chiêu Dương, ánh mắt đó rõ ràng đang hỏi: “Anh thật sự không cố ý sao?”

Sở Chiêu Dương rất thành khẩn nhìn cô, anh thật sự không biết. Nhưng màn biểu hiện này của hai người, dưới cái nhìn của Tô Hân Nhã và Trì Dĩ Hằng chính là liếc mắt đưa tình, ngoài đối phương, trong mắt hai người không còn nhìn thấy bất kỳ người nào khác cả. Lúc này Cố Niệm đang đau đầu, không biết giải thích thế nào với Sở Chiêu Dương.

“À, phải rồi, cô ấy chính là cháu gái của Tô tướng quân.” Cố Niệm chợt nhớ ra.

Người được gọi là Tô tướng quân cũng chỉ có một, Sở Chiêu Dương liền biết ngay.

“Hình như có nghe nói ông ấy có một cô cháu gái làm trong giới giải trí.” Sở Chiêu Dương gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết. Sau đó, lại hoang mang quay đầu nhìn Tô Hân Nhã: “Nhưng… cô có quan hệ gì với chúng tôi?”

Cái gì?

Tô Hân Nhã nhất thời không kịp phản ứng lại, đơ người tại chỗ.

“Cô là người Tô gia, lo chuyện bao đồng gì chứ?” Sở Chiêu Dương không khách khí nói.

Tô Hân Nhã cười nhạo một tiếng, nói: “Xem ra là tôi đã lo chuyện bao đồng rồi. Nói đúng lắm, Sở thiếu anh đến việc bị cho đội mũ xanh cũng không để ý, một người ngoài như tôi, lại thay anh cảm thấy bất bình làm gì chứ.”

“Vậy thì cô sai rồi.” Trì Dĩ Hằng đột nhiên lên tiếng, thậm chí còn cười nhạo Tô Hân Nhã, “Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm quan hệ của chúng tôi rồi.”

Thấy vẻ mặt châm biếm của Tô Hân Nhã, Trì Dĩ Hằng liền nói: “Cho phép tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên Sở Dĩ Hằng, là em họ của Sở Chiêu Dương. Thế nên Cố Niệm là chị dâu của tôi. Vừa rồi chẳng qua chỉ tình cờ gặp nhau ở đây, nói vài câu với chị dâu tôi mà thôi. Vào miệng cô, sao lại trở nên không sạch sẽ thế chứ?”

Sở Chiêu Dương không chút do dự tiếp lời: “Chắc là lăn lộn trong giới nước bẩn lâu rồi, bị mấy chuyện dơ bẩn cảm nhiễm, nhìn thấy ai cũng tưởng giống mình cả.”

Câu nói này hoàn toàn không chút khách khí.

Tô Hân Nhã giận đỏ mặt.

Sao cô biết được Trì Dĩ Hằng lại là em họ của Sở Chiêu Dương chứ! Sở gia từ lúc nào có thêm một nhân vật này vậy. Chị dâu với em họ gì chứ, đúng là quá ám muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.