Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1232: Chương 1232: Mạc cảnh thịnh tự nhiên nắm lấy tay sở điềm




“Ồ!” Vẻ mặt mọi người như chợt hiểu ra.

Thẩm Hiểu Mạn nói: “Chả trách sáng nay nhìn thấy sếp và cô cùng đi làm, trùng hợp thật!”

Sở Điềm đỏ mặt, vô cùng ngại ngùng.

Mấy người này hình như đã hiểu lầm chuyện gì rồi?

Hứa Tử Ngọc đứng giữa mọi người, im lặng không nói gì, sắc mặt trắng bệch. Hiện giờ dù cô không muốn thừa nhận thì cũng có thể nhìn ra cô gái tên Sở Điềm này, có lẽ có gì đó với Mạc Cảnh Thịnh. Nếu không thì sao đồng nghiệp lại tỏ ra gần gũi như vậy. Còn Mạc Cảnh Thịnh lại không phản đối. Nếu Mạc Cảnh Thịnh không thích thì đã sớm bảo bọn họ đừng ồn ào nữa rồi.

Anh đang… thừa nhận rồi sao?

Hứa Tử Ngọc trong lòng khó chịu và đau đớn. Người đàn ông cô thích, trong lòng đã thích người khác. Hứa Tử Ngọc không khỏi nhìn sang Sở Điềm. Xinh đẹp ngọt ngào, giống hệt như tên gọi. Nghe lời đồng nghiệp nói, cô ấy là y tá bệnh viện bên cạnh.

Bọn họ làm sao quen biết nhau?

Là vì Sở Điềm quen biết Mạc Cảnh Thịnh trước?

Ánh mắt Hứa Tử Ngọc rất chăm chú, Sở Điềm cũng cảm nhận được. Không biết vì sao Hứa Tử Ngọc cứ nhìn mình chằm chằm, Sở Điềm có chút ngại ngùng, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười với Hứa Tử Ngọc. Hứa Tử Ngọc khó khăn nở nụ cười rồi thu lại ánh mắt.

Mọi người cùng đi đi về phía nhà bọn họ. Ngoài Hứa Tử Ngọc, những người khác đều tự hiểu mà giữ chút khoảng cách với Mạc Cảnh Thịnh và Sở Điềm, để hai người có không gian riêng.

Hứa Tử Ngọc nhìn bóng dáng của Mạc Cảnh Thịnh và Sở Điềm, rất muốn xông qua tách hai người ra. Cơ thể luôn kêu gào, không muốn từ bỏ như vậy, muốn Sở Điềm cách xa Mạc Cảnh Thịnh một chút. Một nhân vật như công tử giàu có, sao có thể để một cô y tá bình thường với tới? Ít nhất cô và Mạc Cảnh Thịnh vẫn còn là đồng nghiệp, làm cùng ngành, có cùng chủ đề nói chuyện. Sở Điềm và Mạc Cảnh Thịnh thì có gì?

Hứa Tử Ngọc âm thầm trốn sau lưng mọi người, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Sở Điềm, mãi cho đến khi đi tới cửa nhà Mạc Cảnh Thịnh và Sở Điềm.

Mạc Cảnh Thịnh nói: “Cùng đến nhà anh tụ tập đi.”

Sở Điềm nhìn thấy bọn họ đều là đồng nghiệp trong cục cảnh sát, không thân thiết cho lắm, hơn nữa bọn họ nói đến công việc, cô cũng không hiểu, không thể chen lời vào.

Quan trọng là hôm nay anh cùng cấp dưới tụ tập, đột nhiên có thêm cô sẽ rất kỳ lạ, đường đột.

Sở Điềm liền lắc đầu từ chối, “Không đâu, mọi người chơi vui vẻ đi.”

Anh gật đầu nói: “Tối hôm qua em trực cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”

Sở Điềm mỉm cười gật đầu rồi mở túi xách lấy chìa khóa. Ai ngờ kiếm cả buổi vẫn không tìm ra, mặt Sở Điềm ngày càng lúng túng.

Mạc Cảnh Thịnh nhìn thấy, anh mở cửa cho đồng nghiệp vào trước, anh đi phía sau cùng.

“Sao thế? Quên mang chìa khóa sao?”

Sở Điềm mặt ủ rũ gật đầu, “Có lẽ lúc sáng vội quá nên quên mang theo.”

Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, đồng nghiệp đều đã đi vào, ngoài cửa chỉ còn mỗi anh và Sở Điềm. Anh đặt lên đỉnh đầu của Sở Điềm, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, xoa hai cái.

“May là anh ở kế bên, nếu không có anh thì em phải làm sao?”

Hứa Tử Ngọc viện lý do mình là người mới, đi sau lưng mọi người, đợi mọi người vào nhà hết cô mới bước vào. Thật ra là muốn nhìn xem Mạc Cảnh Thịnh ở bên ngoài đang nói gì với Sở Điềm. Lúc này cô đang thay dép ở trước cửa, cửa vẫn chưa đóng, đúng lúc nghe thấy lời của Mạc Cảnh Thịnh. Hứa Tử Ngọc run lên thật mạnh. Cô vào Cục cảnh sát hơn một tháng, thấy Mạc Cảnh Thịnh bất luận trong công việc hay là trong cuộc sống đều rất nghiêm nghị. Ngày thường, Mạc Cảnh Thịnh không để tâm đến chuyện cả bọn Lý Thiếu Phong nói đùa, có khi anh sẽ mỉm cười nói vài câu, nhưng thái độ đó lại không giống như bây giờ. Hứa Tử Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Mạc Cảnh Thịnh. Cô đứng cứng đờ ngoài cửa, trong phòng khách truyền tới tiếng của Thẩm Hiểu Mạn, “Tử Ngọc, cô chưa xong nữa sao?”

Hứa Tử Ngọc lúc này mới định thần lại, vội vàng thay dép đi vào nhà.

“Sao lại chậm chạp thế?” Trương Giang Khoa hỏi.

“Giày hơi khó cởi ra.” Hứa Tử Ngọc viện cớ nói.

Hứa Tử Ngọc chọn một chỗ ngồi xuống, nhưng tâm hồn vẫn còn ở ngoài cửa. Không biết sau khi Mạc Cảnh Thịnh nói lời đó xong thì Sở Điềm sẽ có phản ứng gì?

Sở Điềm nghe thấy lời nói đầy sự chiều chuộng của Mạc Cảnh Thịnh, tim đập lỡ một nhịp. Cô cũng không thể lừa bản thân, cho dù Mạc Cảnh Thịnh là bạn của Sở Chiêu Dương, vì thế anh quan tâm cô nhiều hơn, cũng không đến mức như vậy nhỉ?

Sở Điềm bị tay anh xoa trên đỉnh đầu, tim đập dữ dội hơn, mặt đỏ bừng, có một sự manh động, muốn hỏi anh tại vì sao.

Mạc Cảnh Thịnh lại nói: “Đi vào cùng anh trước đi rồi từ nhà anh đi qua nhà em.”

Nghĩ đến chuyện nhà anh đang đông người, Sở Điềm dù muốn hỏi cũng không hỏi ra được, đành phải cùng anh đi vào nhà. Sở Điềm thay dép lê, xách giày của mình đi vào trong.

Cô ngại ngùng giải thích, “Tôi quên mang chìa khóa rồi.”

“Vậy thì cứ ở đây nghỉ ngơi đi.” Lưu Tịnh Minh của đội hai cười híp mắt nói.

Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười nói: “Ở đây hơi ồn, sợ cô ấy không nghỉ ngơi được.”

Sở Điềm lúng túng không nói nên lời.

Nhà của người độc thân như Mạc Cảnh Thịnh, nếu cô muốn ngủ thì có thể ngủ ở đâu?

Phòng của anh sao?

“Nào.” Lúc này, Mạc Cảnh Thịnh đã tự nhiên nắm lấy tay Sở Điềm, dẫn cô đi về phía ban công.

Ánh mắt Hứa Tử Ngọc không thể khống chế mà nhìn lên tay hai người, Mạc Cảnh Thịnh sao lại nắm tay Sở Điềm tự nhiên như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.