Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 647: Chương 647: Mắc mưu




“Cố Niệm trúng thuốc thì lúc đó chẳng còn lý trí gì nữa, nói không chừng sớm đã cùng Chu Tự Chương nảy sinh chuyện gì đó rồi. Dù cho thật sự chưa làm gì nhưng thân mật chắc chắn không thể không có. Một nam một nữ, đặc biệt khi con gái lại chủ động, ai có thể kìm chế được chứ!” Dương Thụy Tuyết cao giọng.

Dương Thụy Tuyết cố ý nói to chính là muốn truyền đến bên trong hội trường. Nhưng cô không ngờ rằng, Sở Chiêu Dương sớm đã cho người của tộc bộ bao vây hội trường, không cho bất kỳ ai ra vào.

Hơn nữa lúc nghe thấy lời của Dương Thụy Tuyết, Chu Tự Chương cũng không hề hoảng loạn, càng không thấy Sở Chiêu Dương tức giận.

Hai người ngược lại còn nhìn nhau cười.

Dương Thụy Tuyết kinh ngạc khó hiểu nhìn hai người họ, hai người này trúng tà rồi sao?

Không biết Cố Niệm đã bỏ bùa gì cho Sở Chiêu Dương, theo cô thấy Sở Chiêu Dương mới là người bị trúng thuốc mới đúng.

Chuyện như vậy mà cũng không tức giận.

Anh ấy thích Cố Niệm đến thế sao, cả khi Cố Niệm cùng người đàn ông khác không biết thân mật đến mức nào cũng không để ý!

Tiếp đến, liền thấy Sở Chiêu Dương quay đầu nói với Cố Niệm: “Đưa thỏi son của em cho anh mượn một chút.”

Cố Niệm khó hiểu từ trong túi lấy ra một cây son cô thường dùng đưa cho Sở Chiêu Dương.

Cô cũng cảm thấy kỳ lạ, vốn không tiếp xúc quá gần với Chu Tự Chương, không thể để dính vết son trên cổ áo anh ấy được mới đúng.

Sở Chiêu Dương cười nhạo hừ lạnh với Dương Thụy Tuyết một tiếng, liền lấy cây son giao cho Chu Tự Chương. Chu Tự Chương xoay cây son lên một chút, nhẹ nhàng tùy ý quẹt lên cổ áo mình, trên chiếc áo sơ mi trắng lại có thêm một vết son nhàn nhạt.

“Cô đang nói vết son này à?” Chu Tự Chương mỉm cười hỏi, rồi đưa cây son trả lại cho Sở Chiêu Dương.

Hóa ra trước lúc Chu Tự Chương rời đi, Sở Chiêu Dương đã lường trước được điều này, cho dù có bắt được kẻ tình nghi, đối phương cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy. Lúc đó tuy anh chưa thể khẳng định là ai làm nhưng trong lòng cũng đã có suy đoán của mình, cũng từng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Ôn Tịnh Nhã và Dương Thụy Tuyết.

Chứng cứ, chỉ cần có lòng muốn tìm, chắc chắn có thể tìm ra.

Nhưng sẽ mất thời gian.

Sở Chiêu Dương không muốn đợi, thù của Cố Niệm, anh muốn báo ngay tại chỗ, thế nên liền nảy ra kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang, để Chu Tự Chương dùng son môi của Cố Niệm quẹt nhẹ lên cổ áo, rồi làm cho cổ áo hơi nhàu một chút, chính vì muốn khiến người khác hiểu lầm.

Không cần hai người nói, nhìn phản ứng của hai người, Cố Niệm liền biết chuyện này chính là cái bẫy do Ôn Tịnh Nhã và Dương Thụy Tuyết bày ra. Không ngờ rằng Ôn Tịnh Nhã không mắc lừa, nhưng Dương Thụy Tuyết lại lập tức sập bẫy.

“Các người!” Dương Thụy Tuyết cũng không phải kẻ ngốc, cuối cùng cũng biết bản thân đã mắc bẫy.

“Đưa đi!” Sở Chiêu Dương cười lạnh.

Người của tộc bộ lôi hai người ra ngoài, Ôn Tịnh Nhã và Dương Thụy Tuyết đương nhiên không chịu bị đưa đi như thế. Họ toan kêu to nhưng cổ tay đã bị giữ chặt, đau tới toát mồ hôi, lại bị điểm huyệt câm không thể phát ra tiếng được. Sắc mặt trắng bệch, họ bị đưa đi.

Sở Hà liền đi thông báo cho Mục Lam Thục và trợ lý của Chu Tự Chương. Chẳng bao lâu sau, hai người cùng cậu nhóc vội vã chạy đến. Chu Tự Chương là nhân vật của công chúng, bên cạnh luôn có rất nhiều nhà truyền thông ký giả, thế nên trợ lý đã quen luôn mang theo quần áo dự phòng để tiện thay đổi, phòng lúc cần thiết. Trợ lý cùng Chu Tự Chương đến phòng nghỉ ngơi thay đồ. Cậu nhóc nhìn thấy Cố Niệm, lập tức bổ nhào đến.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi à?” Cố Niệm vẫn còn có chút không thoải mái, bị cậu nhóc lao đến, suýt nữa không đứng vững, hơi lảo đảo một chút. May mà được Sở Chiêu Dương kịp thời đỡ lấy, Mục Lam Thục vốn đã biết chuyện Cố Niệm bị hạ thuốc, bây giờ thấy tình trạng của Cố Niệm liền vội nói với cậu nhóc: “Bánh Gạo Nhỏ quên rồi sao, bà ngoại không phải đã nói với cháu, mẹ không được khỏe sao?”

Cậu nhóc áy náy, khuôn mặt nhỏ đã nhăn lại: “Mẹ, xin lỗi! Bánh Gạo Nhỏ quên mất.”

“Không sao đâu.” Cố Niệm cười dịu dàng, muốn ôm cậu nhóc nhưng lại không thể khom người xuống được. Chân tê, tay đau, lưng cũng đau.

“Buổi biểu diễn có kết quả chưa mẹ?” Sở Chiêu Dương hỏi Mục Lam Thục.

“Vẫn chưa, nhưng sắp có kết quả rồi.” Mục Lam Thục nói, “Nhưng cũng chẳng có gì để xem nữa.”

“Vậy chúng ta về nhé?” Sở Chiêu Dương đề nghị.

Cố Niệm không thoải mái, đương nhiên cũng muốn về nhà nghỉ ngơi. Mục Lam Thục vốn cũng không có hứng thú gì với mấy buổi diễn tấu này, cảm thấy chi bằng về nhà xem phim truyền hình còn hơn. Cậu nhóc cũng đã mệt nên cũng không có ý kiến gì.

Đợi Chu Tự Chương thay đồ xong ra ngoài, Cố Niệm hỏi rõ khách sạn mà Chu Tự Chương đang ở rồi mới rời đi.

Trên đường, Mục Lam Thục không kìm được lửa giận, muốn đem chuyện tốt mà Dương Thụy Tuyết làm nói cho Cố Lập Thành biết. Chỉ là nghĩ trên xe còn có cậu nhóc nên mới kìm nén lại. Về đến nhà, bà trốn ra ban công gọi điện cho Cố Lập Thành.

“Nói chung ông cứ liệu mà làm!” Mục Lam Thục giận đến phát khóc, “Ông chăm sóc hai mẹ con họ, nhìn xem chăm sóc ra dạng người gì rồi? Nó lại dám hãm hại Cố Niệm! Tôi thật sự không dám tưởng tượng nếu hôm nay không phải nhờ có Chu Tự Chương mà gặp phải bất kỳ người đàn ông nào khác, Cố Niệm sẽ như thế nào! Rõ ràng con bé muốn hủy Cố Niệm mà! Sao lại xấu xa như thế chứ? Phụ nữ trải qua chuyện này sẽ còn khổ sở hơn cả cái chết nữa! Nếu thật sự xảy ra chuyện, nó chắc chắn không còn mặt mũi nào đối mặt với Chiêu Dương, đây chẳng khác nào ép nó vào đường chết! Nó vì chúng ta, vì Bánh Gạo Nhỏ, có lẽ sẽ miễn cưỡng sống tiếp, nhưng cả nửa đời còn lại sẽ sống trong đau khổ, sống không bằng chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.