Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 439: Chương 439: Một bức ảnh hẳn hoi cũng không có




Trì Dĩ Hằng cầm ô, đứng bên cạnh Cố Niệm, che mưa cho cô.

“Cố Niệm.” Trì Dĩ Hằng khàn giọng khuyên nhủ, “Trên người em đang bị thương, nên cẩn thận một chút. Nếu như… nếu như Sở Chiêu Dương vẫn còn sống, cũng sẽ không để em như vậy.”

Cố Niệm không nói chuyện, cô không nghe thấy tất cả những âm thanh bên ngoài. Cô chỉ im lặng, không khóc cũng không kêu gào nữa.

“Niệm Niệm.” Mục Lam Thục đi đến, ôm lấy Cố Niệm. Cơn lạnh trên người Cố Niệm khiến bà hoảng sợ. Lạnh như vậy đâu giống nhiệt độ bình thường của con người.

“Niệm Niệm, con đừng dọa mẹ. Con hãy nghĩ đến mẹ, con vẫn còn có mẹ, Niệm Niệm à!”

Đúng thế, cô vẫn còn có mẹ.

Nhưng Sở Chiêu Dương thì sao? Anh cô đơn một mình, không còn ai bầu bạn với anh nữa.

Lúc anh còn sống, đã khép kín trong thế giới của mình. Bên cạnh anh có rất nhiều người, nhưng thực ra anh rất cô đơn.

Anh rất sợ tối, nhưng bây giờ anh lại nằm dưới lòng đất một mình, cũng không có ai bên cạnh.

“Mẹ…” Cố Niệm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp trong mưa cực kỳ mỏng manh, yếu ớt.

“Mẹ đây, mẹ ở đây!” Mục Lam Thục vội vàng trả lời.

“Con rất nhớ anh ấy, làm sao đây…” Cố Niệm nắm chặt quần áo của Mục Lam Thục giống như một đứa trẻ yếu đuối.

“Con thực sự rất nhớ anh ấy! Con thà rằng anh ấy hận con, ghét con, sau này không gặp con nữa, chỉ cần anh ấy còn sống, chỉ cần để con biết anh ấy ổn là được, chỉ cần anh ấy vẫn sống là được. Con nhớ anh ấy. Con rất nhớ anh ấy…”

Trước đây, cô quá tham lam, vẫn muốn ở bên Sở Chiêu Dương. Nhất định là như vậy, ông trời mới muốn trừng phạt cô. Nhưng trừng phạt trên người cô là được rồi. Sở Chiêu Dương vô tội, tại sao phải đem hình phạt trút lên người anh cơ chứ?

“Mẹ biết, mẹ biết mà…” Mục Lam Thục vỗ về Cố Niệm.

“Niệm Niệm, con phải nhớ, Chiêu Dương không trách con, trước giờ đều không trách con. Nó đã sớm biết chuyện của ba con, nhưng lại muốn ở bên con, lựa chọn che giấu sự thật, một lòng vì muốn tốt cho con. Nó một lòng suy nghĩ cho con, thậm chí vào lúc quan trọng, lựa chọn hy sinh bản thân mình để cứu con, chỉ muốn con bình an.” Mục Lam Thục giọng run run nói, càng nói bà càng thấy đau lòng.

Một đứa trẻ tốt như vậy, làm sao lại…

Người tốt không được thiện báo mà!

“Nó một lòng chỉ muốn con sống tốt. Niệm Niệm, con đừng phụ lòng Chiêu Dương, đừng để hy sinh của thằng bé trở thành vô ích. Vì Chiêu Dương, con càng phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để bản thân bị thương. Bằng không thì làm sao báo đáp những gì thằng bé đã trả giá vì con?”

Cố Niệm siết chặt nắm tay: “Anh ấy có từng nghĩ đến con chưa? Con phải làm sao bây giờ? Sao anh ấy không hỏi con xem, con có bằng bằng lòng nhận sự hy sinh này của anh ấy không?” Cố Niệm thực sự muốn lôi Sở Chiêu Dương từ dười lòng đất lên đánh cho một trận.

Vì tấm lòng của anh, cô không thể chà đạp bản thân mình, nhưng đồng thời cũng phải mang theo đau đớn trong lòng.

“Niệm Niệm, đứng dậy đi!” Mục Lam Thục khuyên nhủ, “Mặt đất vừa ướt vừa lạnh, bây giờ cơ thể của con không chịu đựng được.”

Cố Niệm dựa vào sức của Mục Lam Thục đứng dậy, hai tay và hai chân đều không có cảm giác.

“Chúng ta quay về thôi.” Mục Lam Thục khuyên nhủ, “Nếu như con muốn nhìn, đợi quay về điều dưỡng cơ thể cho tốt, chúng ta lại đến.”

Cố Niệm mặt trắng bệch quay đầu lại, nhìn ảnh Sở Chiêu Dương trên bia mộ lần nữa. Cô nhớ ra, hình như cô không có bức ảnh nào của Sở Chiêu Dương. Hai người ở bên nhau lâu như vậy, vẫn chưa có bức ảnh chụp chung. Mỗi ngày đều nhìn người thật, có ai nghĩ đến chuyện chụp ảnh đâu chứ. Kết quả bây giờ, đến bức ảnh hẳn hoi cũng không có.

Nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên, trước mắt tốt sầm, Cố Niệm trong nháy mắt mất đi ý thức, ngã xuống.

“Niệm Niệm!” Mục Lam Thục hoảng sợ kêu lên, kịp thời đỡ lấy cô.

***

Lúc Cố Niệm tỉnh lại, đã ở trong phòng bệnh.

Vừa mở mắt liền nghe thấy giọng của Mục Lam Thục: “Niệm Niệm!”

Cố Niệm theo tiếng nói nhìn sang, Mục Lam Thục đang ở bên giường, vội đưa tay nắm lấy tay của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.