Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1113: Chương 1113: Nếu cô ấy tốt như vậy, thì sao anh còn có thể xứng với cô ấy chứ?




“Cho nên anh liên tục đến chặn tôi lại, không phải là muốn nói chuyện với anh, mà là muốn quay lại với tôi à?” Nghê Nhã Lâm nhướn mày hỏi.

“Đúng vậy.” Tưởng Lộ Liêm gật đầu thừa nhận, “Nếu làm sai, anh sẽ sửa. Anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội nữa. Cho dù là từ phương diện tình cảm, hay là phương diện lý trí, chúng ta quay lại, đều rất hợp.”

“Chúng ta đã hiểu nhau, ngay từ đầu đã quyết định muốn qua lại với nhau, là vì trên người đối phương có chỗ khiến cho mình thích. Muốn tìm một người mà mình thích, và người đó cũng thích mình, thật ra rất khó.” Tưởng Lộ Liêm nói.

“Chúng ta rất may mắn, dính mỗi bên một chút. Có lẽ chúng ta vẫn chưa thích nhau sâu đậm đến như vậy. Như lời em nói, thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không lâu, lại còn thông qua mai mối mới biết nhau. Nếu như anh nói tình cảm chúng ta lúc đó sâu đậm, thì đó căn bản không thể xảy ra, em cũng sẽ không tin.”

“Nhưng ít ra, trong khoảng thời gian đầu, chúng ta đúng là đã có thiện cảm với nhau.” Tưởng Lộ Liêm nhìn chằm chằm vào Nghê Nhã Lâm, “Cho nên, chúng ta có thể thử lại lần nữa không? Nhã Lâm, xin hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, để anh chứng minh với em, anh không đáng ghét như vậy. Khi chúng ta ở bên nhau, sẽ không còn có người khác nữa.”

Thật ra Tưởng Lộ Liêm lại đang nghĩ, Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu cũng có thể quay lại, vậy vì sao bọn họ lại không thể chứ?

Mặc dù không biết được chi tiết, nhưng mà Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu có thể xa nhau lâu như vậy, hơn nữa lại còn ầm ĩ đến độ cô không thể mang thai được nữa, thì tất nhiên đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.

Cho dù như vậy, Minh Ngữ Đồng vẫn tha thứ cho Phó Dẫn Tu.

Mà giữa anh ta và Nghê Nhã Lâm, chẳng qua chỉ là một chút ma sát nhỏ mà thôi, vì sao không thể làm hòa với nhau được chứ?

Nói thật ra, ngoại trừ Minh Ngữ Đồng, thì cũng chỉ có Nghê Nhã Lâm là hợp ý anh ta nhất.

Không biết tại sao, từ ngày Nghê Nhã Lâm nói lời chia tay, thì anh ta vẫn luôn nhớ tới Nghê Nhã Lâm.

Nghĩ đến những lời mà cô nói.

Cô nói thật sự rất có đạo lý.

Hơn nữa càng nhớ, thì lại càng nghĩ đến điểm tốt của cô, càng ngày càng hối hận.

“Ha!” Đột nhiên một tiếng cười khẽ giễu cợt, lọt vào đến tai hai người.

Ở trong buổi đêm lạnh lẽo chỉ có tiếng gió thổi gào thét, vườn hoa phía sau rất là yên tĩnh.

Cho dù trong lúc nói chuyện với Tưởng Lộ Liêm bạn đã đè giọng nói xuống, giọng nói cũng không lớn lắm, chỉ đủ để hai người nghe được mà thôi.

Lúc này đột nhiên lại vang lên một tiếng cười như thế, làm hai người giật nảy cả mình.

Ở đây vẫn còn có người thứ ba sao?

Vậy mà bọn họ lại không biết!

Hai người gần như là đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Minh Ngữ Tiền đi tới.

“Tưởng Lộ Liêm, anh đúng là đủ buồn cười rồi đấy. Trước đây đối với chị tôi, cũng là liều chết quấn lấy như thế, rồi nói những lời này. Kết quả là bây giờ, lại chạy tới nói những lời này với Nghê Nhã Lâm, có phải anh có thể nói như vậy với bất kỳ người nào không?” Minh Ngữ Tiền lạnh giọng nói.

Anh lén nhìn gương mặt của Nghê Nhã Lâm, cái người phụ nữ này, vậy mà lại để mặc cho Tưởng Lộ Liêm nói mấy lời rắm thối như vậy ở chỗ này sao?

Sao cô không đi luôn đi, còn lãng phí thời gian ở chỗ này với Tưởng Lộ Liêm làm gì cơ chứ.

Hay là, cô bị những lời này của Tưởng Lộ Liêm làm lay động rồi?

Ha!

Tiếc cho cho anh lúc trước còn cảm thấy đầu óc cô rất sáng suốt, hiểu chuyện cơ đấy.

Miệng lưỡi của Tưởng Lộ Liêm khéo léo thật đấy!

“Lúc trước anh cũng lừa dối chị tôi như thế, làm cho chị ấy cảm thấy anh rất chân thành. Kết quả quay đầu lại, lại đi lừa dối người khác, anh có thấy buồn cười hay không hả?” Minh Ngữ Tiền châm biếm nói.

Nghê Nhã Lâm nghi ngờ nhìn Minh Ngữ Tiền.

Tại sao cô lại cảm thấy, như là Minh Ngữ Tiền nói lời này cho cô nghe vậy nhỉ?

Nói cho cô biết, không thể tin lời nói của Tưởng Lộ Liêm, lúc trước Tưởng Lộ Liêm cũng nói với Minh Ngữ Đồng như thế.

Mặc dù Nghê Nhã Lâm chưa bao giờ muốn đồng ý với Tưởng Lộ Liêm, nhưng mà nghe xong những thứ này, thì vẫn cảm thấy rất chán ghét, lại càng không thể nào đồng ý được.

Khuôn mặt Tưởng Lộ Liêm trở nên đen xì, tại sao ở đâu cũng có Minh Ngữ Tiền đến quấy rối vậy chứ?

Anh ta cũng đủ đau khổ rồi.

Lúc theo đuổi Minh Ngữ Đồng, có Phó Dẫn Tu quấy rối.

Bây giờ theo đuổi Nghê Nhã Lâm, lại có Minh Ngữ Tiền đến quấy rối.

Còn có thể tốt được sao?

“Đây là chuyện riêng của hai người chúng tôi, xin cậu tránh ra một bên đi.” Tưởng Lộ Liêm trầm giọng nói.

Minh Ngữ Tiền căn bản không để ý đến anh ta, cúi đầu hỏi Nghê Nhã Lâm, “Còn chưa nói chuyện xong à? Còn muốn tiếp tục nữa không?”

Nghĩ đến lúc trước Nghê Nhã Lâm kiên quyết cự tuyệt như vậy, nhưng mới một lúc không thấy, thì cô đã đồng ý đi nói chuyện với Tưởng Lộ Liêm rồi.

Nếu như còn không nhìn nữa, có phải cô sẽ đồng ý quay lại với Tưởng Lộ Liêm luôn không?

Minh Ngữ Tiền không khỏi tức giận, giọng nói cũng mang theo trào phúng.

Nghê Nhã Lâm làm sao biết được anh đang điên cái gì cơ chứ.

Nhưng mà Minh Ngữ Tiền vẫn luôn không khách khí với cô như thế, nên cô không thấy kỳ lạ gì.

Lập tức nói: “Đã nói xong rồi.”

Cô nói với Tưởng Lộ Liêm: “Lời nói của anh, tôi không đồng ý.”

Khóe miệng Minh Ngữ Tiền không nhịn được mà nhếch lên, coi như người phụ nữ này vẫn rất tinh mắt, vẫn không coi là quá mức ngu xuẩn.

“Đây chính là đáp án của tôi, sau này anh cũng đừng tới tìm tôi rồi lại ngăn tôi để nói muốn nói chuyện gì đó. Cho dù bao nhiêu lần, trải quá bao nhiêu lâu, đáp án của tôi vẫn là như vậy. Chúng ta không cần lãng phí thời gian của nhau nữa, không bằng anh lại đi tìm một mục tiêu mới đi.” Nghê Nhã Lâm nói.

“Nhã ——” Tưởng Lộ Liêm còn muốn nói cái gì nữa.

Nhưng Nghê Nhã Lâm không nghe, “Cho dù anh nói cái gì đi nữa, thì tôi cũng sẽ không đồng ý. Những lời nói vừa rồi của anh, đã nói rất rõ ràng, tôi cũng nghe rất rõ. Nhưng tôi vẫn không đồng ý. Anh muốn nói chuyện với tôi, tôi đã đồng ý với anh, anh muốn tôi nghe anh nói chuyện, tôi cũng đã nghe rồi. Tôi hy vọng anh cũng nghe lời nói của tôi, tôn trọng ý kiến của tôi.”

Tưởng Lộ Liêm nắm tay lại, cuối cùng không nói gì nữa.

Minh Ngữ Tiền thấy chiếc áo vest trên vai Nghê Nhã Lâm, thì trực tiếp ném trả lại cho Tưởng Lộ Liêm, rồi lại khoác lên cho cô một cái áo lông.

Nghê Nhã Lâm nhìn một cái, đây chẳng phải là cái áo mình mặc tới đây sao?

Vừa nãy cũng không chú ý đến, không nghĩ anh còn mang theo nó ra ngoài.

Sau khi Minh Ngữ Tiền khoác lên cho cô xong, hai tay vẫn không bỏ xuống mà đặt ở trên bả vai của cô.

Rồi lại nghe thấy anh nói với Tưởng Lộ Liêm: “Vừa nãy anh cũng đã nói, Nghê Nhã Lâm cô ấy rất tốt. Nếu cô ấy tốt như vậy, thì làm sao anh còn có thể xứng với cô ấy chứ? Cô ấy nên có được một người xứng đáng hơn.”

Tưởng Lộ Liêm lạnh lùng nhếch khóe miệng, giễu cợt hỏi ngược lại: “Người xứng đáng hơn, chẳng lẽ là cậu sao?”

Hình như Minh Ngữ Tiền sửng sốt một chút, sau đó, cười khẽ một tiếng, mỉa mai nói: “Dù sao không phải là anh.”

Nói xong, thì không để ý đến Tưởng Lộ Liêm nữa, nắm cánh tay của Nghê Nhã Lâm, rồi mang cô đi.

Từ vườn hoa phía sau lạnh lẽo đi vào căn phòng ấm áp bên trong nhà hàng, thoải mái bao nhiêu.

Nhưng mà đứng ở bên ngoài quá lâu, nên tay chân, đều bị đông cứng lại, ngay cả gương mặt và cái mũi cũng hơi cứng đờ.

Không khí ấm áp bên trong đột nhiên ùa tới, làm cho những chỗ bị đông cứng trở nên có chút đau, nóng rát.

Qua một lúc lâu, mới từ từ giảm bớt.

“Trời lạnh như thế này, ăn mặc ít như vậy mà vẫn ở bên ngoài với anh ta, có phải bị ngốc hay không vậy?” Minh Ngữ Tiền nói, nghe giọng thì có vẻ khá tức giận.

Nghê Nhã Lâm bĩu môi: “Tôi cũng đâu có ngờ anh ta sẽ nói lâu như vậy.”

“Không ngờ mà cô vẫn có thể đi ra với anh ta sao? Anh ta bảo cô đi ra với anh ta, thì cô đi ngay à?” Minh Ngữ Tiền không vui nói.

Vừa nãy khi đi ra ngoài, thấy cô khoác áo vest của Tưởng Lộ Liêm, đứng ở chỗ kia run lẩy bẩy, anh liền tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.