Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1221: Chương 1221: Ngày mai tan ca xong cô rảnh không? (phần 4)




Tuy cô cảm thấy bà Kỷ dường như có ý đó. Nhưng cô không thích Kỷ Cảnh Trạch, cũng chẳng có ý muốn thử phát triển, nên bất luận bà Kỷ có thật sự muốn làm mai hay không, đối với cô cũng không có gì khác nhau.

Hồ Thường Hân vội cười híp mắt che miệng lại, “Cô yên tâm đi.”

***

Đến 8:30 Kỷ Cảnh Trạch mới chuẩn bị ra về. Trước khi đi, bà Kỷ vẫn bảo anh ta suy nghĩ thật kỹ chuyện của Sở Điềm. Vì thế, từ phòng bệnh đi ra, Kỷ Cảnh Trạch lại nghĩ đến Sở Điềm. Điều khiến anh ta ngạc nhiên là cho đến bây giờ, gương mặt của Sở Điềm vẫn còn khắc ghi rõ trong đầu anh ta. Vốn định đi thang máy, nhưng ma xui quỷ khiến Kỷ Cảnh Trạch lại vòng đến phòng y tá.

Lúc này, Sở Điềm và Hồ Thường Hân đang trò chuyện nhỏ tiếng, thấy Kỷ Cảnh Trạch đi tới, Sở Điềm kinh ngạc đứng dậy.

“Anh Kỷ, ông Kỷ có chuyện gì sao?”

Kỷ Cảnh Trạch thấy Sở Điềm tự nhiên thoải mái, chẳng hề có suy nghĩ đến chuyện sẽ phát triển với anh ta thì không kiềm được mà nhìn cô lâu hơn.

“Không có gì, ông nội rất khỏe, tôi sắp về nên qua đây chào cô.”

Sở Điềm lễ phép mỉm cười, “Anh yên tâm đi, ông Kỷ ở đây sẽ có chúng tôi chăm sóc thật tốt.”

Kỷ Cảnh Trạch nghe hiểu ý của Sở Điềm, thật sự chẳng có suy nghĩ gì khác với anh ta. Nhưng thế này anh ta lại càng không muốn buông tay.

Kỷ Cảnh Trạch nhìn cô, hơi mỉm cười, “Chuyện hôm nay thật sự rất cảm ơn cô. Tôi nghe bà nội nói, tối nay cô đến đây trực.”

Sở Điềm gật đầu.

Phía sau lưng cô là danh sách trực, Kỷ Cảnh Trạch liếc nhìn thấy, nói: “2 giờ giao ca, tôi đến đón cô.”

“Không cần, không cần!” Sở Điềm vội vàng xua tay, “Giờ đó muộn quá rồi. Bệnh viện chúng tôi có ký túc xá, khi tôi trực đêm thì sẽ về ký túc xá cùng với đồng nghiệp.”

Hồ Thường Hân biết ý, gật đầu thừa nhận.

“Vậy ngày mai có trực nữa không?” Kỷ Cảnh Trạch lại hỏi.

“Ngày mai làm ca sáng bình thường.”

“Ngày mai tan ca cô rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm.”

“Thật sự không cần đâu.” Sở Điềm nghiêm túc nói, “Giúp đỡ chỉ là chuyện trong khả năng của tôi thôi, mọi người cảm ơn như vậy là tôi đã thấy đủ rồi.”

Trong lời nói và biểu cảm của Kỷ Cảnh Trạch có chút kiêu ngạo, Hồ Thường Hân vì sự ưu tú trong nhiều mặt của anh ta nên không nhận ra, nhưng Sở Điềm thì khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.